Trương Diệp và truy binh
"Đội trưởng tiểu đội mười sáu Tiêu Lôi Điêu, hắn là lính của cậu, tự giải quyết đi"
Phong Đại đưa mắt nhìn Lôi Điêu và ra lệnh, ông ta biết việc bắt giữ Trương Diệp phải nằm trong tay mình. Nếu để Cao Lãng làm thì đâu còn mặt mũi của ông ta nữa.
Bên kia Cao Lãng cũng hiểu ý đồ của Phong Đại, nhưng ta cũng không tiện phản đối, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
sau khi nghe lệnh, cúi người một chút, tỏ ý nhận lệnh. Sau đó cả người hoá thành một luồng điện quanh màu vàng rồi biến mất.
...
Soạt! Soạt!
Trương Diệp đang lao như tên bắn trong rừng, hắn hoàn toàn không có một chút ý định dừng lại đối đầu với truy binh.
Chạy trốn thì sao? Thua thì sao? Không đáng quan trọng. Vinh quang hay danh dự gì đó là cỏ rác! Chỉ có lợi ích mới là đáng quan tâm.
Nếu một trận thua có thể giúp hắn có được cảm mến của đối phương, rồi tạo mối quan hệ, sau này có thể nhờ vào đó để lợi dụng. Vậy thì hắn chấp nhận thua.
Kẻ địch mạnh g·iết tới, mặc kệ bị chửi là hèn nhất vì bỏ chạy thì đã sao? Nếu chịu hai ba câu chửi để giữ được cái mạng thì cũng đáng. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hắn không phải quân tử nhưng hắn là người biết co biết giãn.
Cái gì cầm lên được thì bỏ xuống được, vinh quang, danh dự khiến người đời ngưỡng mộ hắn. Cái đó có thể khiến kê khác mù quáng mà cắm đầu vào, nhưng Trương Diệp thì không, hắn sẵn sàng thành kẻ tiểu nhân, vô sỉ.
Đằng sau là truy binh đang đuổi g·iết hắn không ngừng, bốn người là ma pháp sư tam đẳng, một người là tứ đẳng.
Người ở giữa có thân hình cao ráo, thon gọn, nhưng vô cùng săn chắc. Hai bên tai không phải tai người mà là tai báo, hai cánh tay cũng phủ đầy lông và có vuốt nhọn.
Hiển nhiên đây là một thú nhân tộc báo, am hiểu nhất là khả năng di chuyển. Đuổi bắt trong rừng không ai địch nổi họ.
Nếu không phải Trương Diệp có thể nâng tốc độ lên đến tám trăm điểm thì đến cả tư cách đuổi nhau hắn cũng không có.
Người thứ hai bên phải của thú nhân tộc báo kia là một nhân tộc bình thường. Nhưng điều kì lạ là thân dưới anh ta được bao phủ trong một cón lốc.
Cơn lốc giúp anh ta gia tăng tốc độ di chuyển, nhưng vẫn kém hơn thú nhân kia. Dựa vào khả năng khống chế cơn lốc quanh thân dưới và thi triển phong đao t·ấn c·ông Trương Diệp, có thể nhận ra anh ta là một [Khống Phong Sư].
Những người còn lại thì cũng mỗi người một vẻ, người thì đứng trên một tảng băng mỏng, tộc độ rất nhanh, là [Khống Băng Sư].
Người thì cưỡi một con ma vật tên là khống lôi lang, tốc độ đỉnh cao trong ma vật tam đẳng, hiển nhiên anh ta là [Thuần Thú Sư].
Người cuối cùng thì đi sau cùng, nhưng không phải anh ta chậm, mà là anh ta không muốn dùng tốc độ chân chính mà đuổi thôi.
Người đó có một mái tóc cam, khuôn mặt điềm tĩnh với ánh mắt sắc bén đang phóng tầm mắt thẳng vào Trương Diệp. Đó chính là Lôi Điêu.
Cả thân hình anh ta đều phát ra lôi quang vàng chói, nửa thân dưới đã triệt để biết thành sấm sét, gia tăng rất nhiều tốc độ.
Nhìn cảnh này Trương Diệp không khỏi nuốt một ngụm nước bọt đắng chát vào cổ họng. Những người đang đuổi theo hắn đều là cao thủ trong tam đẳng.
Đã vậy họ còn có năm người, chưa kể đây không phải con số tối đa. Những người khác không có thủ đoạn di chuyện như năm người này nên tất nhiên đã bị bỏ lại phía sau.
Báo nhân hét lên với Trương Diệp:
"Tên phản đồ! Có ngon thì dừng lại cho ta!"
Gã khống phong sư bên cạnh cũng đế thêm một câu:
"Ngươi mau dừng lại đại chiến ba trăm hiệp với lão tử"
"Tên nhát gan! Lâm trận bỏ chạy, danh dự ngươi vất cho chó gặm rồi à."
Đám người truy binh không ngừng sỉ nhục Trương Diệp, chỉ trừ có Lôi Điêu từ đầu đến cuối vẫn im lặng. Về phần Trương Diệp, hắn hoàn toàn không bỏ những lời đó vào tai.
Đầu hắn còn đang bận nghĩ làm sao để thoát khỏi cảnh này. Đầu tiên mấy ma pháp gia tăng chỉ số, có [Gia Tốc] và [Thiết Thể] là dùng được thì đang dùng rồi. Còn có thêm [Hồi Phục] để chữa thương. Nhưng ba ma pháp này chỉ để câu giờ thôi.
Cái hắn cần bây giờ là thủ đoạn cắt đuôi đám người này. Nghĩ cũng may cho hắn, cả Phong Đại và Dương Cao Lãng đều là cường giả ngũ đẳng, nếu xuất lực thì hắn như cá nằm trong rọ.
Chẳng qua họ còn bận giữ mặt mũi, nếu ra tay thì sẽ bị đồn là "Một ma đầu tam đẳng cần đến cường giả ngũ đẳng mới bắt được". Điều này sẽ ảnh hưởng danh tiếng của họ.
Nhưng cũng không đủ để giúp Trương Diệp dễ thở hơn, đa số ma pháp của hắn là hàng cận chiến, mà đang muốn cắt đuôi thì có hơi không phù hợp.
Hắn đã thử nghĩ tới dùng [Bức Tường Tâm Linh] nhưng đã gạt đi ngay. Vì khả năng phòng thủ của nó chỉ là của ma pháp nhị đẳng, rất dễ bị phá, chưa kể tầm không đủ lớn, sẽ bị trực tiếp bỏ quá.
Hắn không thể phung phí ma năng dù chỉ một tí cho cái đó được. Vì vậy, giờ hắn chỉ có thể dựa vào những ma pháp mới nhận được từ truyền thừa.
Nhưng vậy cũng không ổn, huyết ma pháp sẽ khiến truy binh thêm phẫn nộ với hắn mà thôi. Dù có thoát được thì tai tiếng việc dùng thứ tà đạo này cũng khiến người người đòi g·iết hắn. Nếu có thể giấu thì tận lực giấu.
Lại một lần nữa quay lại với mấy ma pháp vốn có, hắn hết lựa chọn rồi.
Ước trừng bây giờ đã bỏ khá xa phần còn lại của tiểu đội mười sáu. Trước mắt hắn phải tốc chiến g·iết năm người này.
Khó ăn nhất là đội trưởng Lôi Điêu, chiến lực tứ đẳng đỉnh phong. Nhưng Trương Diệp cũng là người biết chơi bài liều, hắn sẽ coi huyết ma pháp như át chủ bài của mình. Nếu có thể khiến Lôi Điêu bất ngờ rồi đoạt mạng thì tốt, không thì trọng thương cũng đành chấp nhận.
Thế rồi, Trương Diệp đột ngột dừng lại, trong tích tắc nắm đấm hắn mọc ra đầy gai, gai được gia cố khiến chúng cứng như thép, cả cánh tay bắt đầu xuất hiện đầy đường gân nổi lên.
Đó là tổ hợp ba kỹ năng [Mang Quyền] [Thiết Thể] [Bá Lực] mà hắn từng dùng trong khảo nghiệm truyền thừa. Trương Diệp xoay người tung cú đấm thẳng.
Đám nguy truy binh giật mình, nhất thời không kịp phản ứng. Họ không nghĩ tới đối phương sẽ dừng lại đối đầu như vậy.
Kẻ đen đủi nhất là báo nhân đi giữa, hắn gần như ngay sau lưng Rinas. Cú đấm Rinas tung ra đã đấm thẳng vào mặt hắn.
Tốc độ càng nhanh thì lực càng lớn, hắn đã quá nhanh để có thể phanh lại. Cộng với sức mạnh hơn tám trăm điểm của Rinas đã tạo ra một lượng sát thương khủng kh·iếp v·a c·hạm với đầu gã báo nhân.
Mặt gã lõm vào, máu bắn ra, mơ hồ người ta có thể nhìn ra rất nhiều răng bị gãy, mũi cũng biến dạng, hình như một con mắt bị ép phọt ra.
Chưa kể quán tính vẫn khiến cơ thể hắn lao về
phía trước, kết quả một tiếng rắc vang lên. Đầu hắt ặt ngửa về sau, đầu và lưng tạo một góc kì dị, phần da ở cổ bị căng tối đa rách gần nửa, máu cũng theo đó tuôn ra.
Bốn người còn lại kịp thời phản hứng dừng lại, trong cánh rừng năm người đang đứng yên. Một người không phải nhân tộc đang nằm c·hết dưới đất, dáng c·hết không thể tàn bạo hơn.
Từ cổ hắn lên đều bị biến dạng đến không thể nhận ra, máu, xương sọ, răng, não lẫn lộn với nhau. Nhưng tên truy binh còn lại có tên đã không nhịn được mà nôn oẹ, những tên khác cau mày, ánh mắt rực cháy nhìn Trương Diệp. Riêng có Lôi Điêu từ đầu đến cuối vẫn giữ khuôn mặt điềm tính không đồi, có chăng là ánh mắt sắc bén hơn nữa.
Bốn người truy binh đều đứng im nhìn Trương Diệp trừ Lôi Điêu, tất cả đầu vào tư thế chiến đấu. Nhưng họ chưa động thủ.
Nhất thời, cú ra đòn thâm hiểm của địch nhan khiến chiến ý trong họ giảm mạnh, may có phẫn nộ bù lại nếu không giờ họ đã lộ ra sự sợ hãi.
Đồng đội của họ vừa c·hết thảm, người g·iết cũng từng là đồng đội. Dù chưa ở với nhau lâu nhưng họ vẫn không thể tưởng tượng được rằng, Trương Diệp vừa ra tay g·iết hại người ăn cùng, ngủ cùng mà mặt không biến sắc.
Sự máu lạnh và tàn nhẫn đó khiến họ nhận định người trước mặt là hai trăm phần trăm ma đạo, không có đường cải tà quy chính.
Không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại, không ai phát ra một tiếng động nào, hơi thở cũng có ém đi nhỏ nhất có thể.
Cả một cánh rừng rộng lớn như thế chỉ vang lên tiếng máu nhỏ từng giọt từ nắm đấm của Trương Diệp.
Tách, tách...
Vì là thứ phát ra âm thanh duy nhất nên ai cũng tập trung vào nó. Duy chỉ có Trương Diệp và Lôi Điêu đang trao đổi ánh mắt với nhau.