Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch - Chương 29




Tôi mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe được tiếng nói ~



“Con mẹ nó, ai vừa trông con bé đó? Sao lại để nó bị một gậy mạnh như thế chứ?”



Giọng nói quen thuộc quá. Là ai? Ai đang nói?



“Đại ca, A Hoa sẽ không sao chứ?”



“Im đi!” Giọng nói kia trở nên bực bội, “Đi gọi một chiếc xe đi, đưa người đi viện trước đã!”



“Mạt Lị, hu hu… Tỉnh lại đi!”



Ai? Ai đang khóc?



Đầu đau quá. Tôi nhăn mặt một lúc mới xác nhận được họ đang nói với tôi… Tôi nhíu mày, mở mắt ra…



Từng khuôn mặt lo lắng xuất hiện trước mặt.



Sở Diệc Nhiên?



Dã Miêu?



Còn những người mà tôi không nhớ nổi tên… Những người qua đường giáp quen mặt?



Không đúng.



Là Sở Diệc Nhiên version thiếu niên!



Dã Miêu version thiếu niên!



“Mấy người ăn bánh ngọt hết rồi à?”



“Hả?” Vẻ mặt Dã Miêu mờ mịt, “Không phải hỏng hết đầu óc rồi chứ?”



A… Đầu đau muốn chết, nhất định là lực của người khác…



Không đúng! Rất không đúng!!



Ông xã đâu rồi?





Trong một thoáng, tôi thấy đầu óc rất hỗn loạn, bọn họ nói gì tôi cũng không nghe vào, cúi đầu nhìn quần áo mình thì vẫn hoàn hảo, thêm vào việc trải qua chuyện ly kỳ khi trước đã tăng thêm khả năng vượt qua thách thức của tôi, tôi sờ cái trán hơi sưng lên, tính đứng dậy.



“Cẩn thận!” Dã Miêu tới đỡ tôi.



Tôi được đỡ đứng dậy, nhìn đi nhìn lại, hơi sợ… Cái thành phố tôi vốn biết rất rõ đột nhiên biến đổi, nhưng nhìn vẫn có chút quen thuộc. Tôi cố hết sức nói mấy chữ, “Đây là đâu?”



“Đây là đâu cái gì?”



“…” Không đúng, tôi muốn hỏi cái gì? Đầu óc hỗn loạn nên rối rắm hết cả, giọng bỗng trở nên kích động, chỉ có thể nói bằng trực giác, “Ý tôi là đây là nơi nào!”



“Đường lớn Hoa Dung…” Dã Miêu trả lời theo phản xạ, sau đó có lẽ là không quen việc tôi hung dữ, cũng nóng lên, “Choáng à? Lớn tiếng gì chứ, muốn chết chắc!” Sau đó nghĩ ra có lẽ là vì tôi vừa bị thương, thở hắt ra, quan tâm nhíu mày, “Đầu óc có hỏng chưa đó?”



Đường lớn Hoa Dung…



Tôi vội nhìn cái góc cua mà hai năm trước đã xây dựng tòa nhà Hoa Hâm, tòa nhà mang tính biểu tượng của kiến trúc… Đường này mấy năm trước cũng đã xây hầm tàu điện ngầm, thế cửa vào hầm đâu?



Cộng với khuôn mặt này của Dã Miêu. Tôi sống với cô nàng nhiều năm, là người nhìn khuôn mặt thiếu nữ của nó chuyển thành thiếu phụ, thỉnh thoảng còn có thể đầu tóc bù xù, ôm con đến trước mặt tôi, cãi nhau hoặc hỏi thăm tôi… Giờ về thời thanh xuân, trên mặt cũng xuất hiện chút hào quang mà chỉ nó mới có.



Còn có Sở Diệc Nhiên…



Trang phục lúc này của anh ta rõ ràng là của cái thời điểm chúng tôi vẫn chơi chung với nhau. Áo sơ mi ố vàng nhàu nhĩ, còn có điếu thuốc lá được cầm bằng ngón giữa. Giờ anh ta đang túm tay tôi, không thân không gần, nhưng lộ vẻ quan tâm.



Tự nhiên nhớ đến cách đây không lâu, anh ta nói với tôi ngày xưa anh ta thích tôi.



… Tôi bỗng choáng váng… Trước kia?



Hiện tại?








Mẹ nó nữa, tôi chửi bậy một câu. Ông trời điên rồi hả, rảnh quá nên lôi tôi ra làm vậy thí nghiệm chắc?



Tôi nhìn cảnh tượng có sức ảnh hưởng lớn trước mặt, tâm tình rất phức tạp. Cũng không xác định được giờ là lúc nào, lúc hồi phục tinh thần, rõ ràng là thành phố đều đổi sang kiểu xe bus mới rồi mà, những cái xe cũ kỹ này là sao đây?



Những cái cửa sổ thì liên tục rung lên, cách bài trí trên đường thì như là đã mấy đòi trước, không nhịn được mà thấy đau răng.



Ông xã đâu rồi?



Tôi thậm chí còn quên hết những tuyến xe bus nào đã bị thay đổi như thế nào rồi, liệu tôi có…



Tìm được đường về nhà không?



Đúng lúc một chiếc xe bus đi chậm như rùa đỗ lại, tôi vô tình nhìn được bóng của tôi trên khung cửa vút qua… Khuôn mặt méo mó, còn có một cái đầu… Một cái đầu tóc bù xù màu tím làm người ta nhìn là sởn hết cả gai ốc lên…



Tôi vô thức chạm vào vành tai…



Nhiều khuyên quá!



Trong chớp mắt, tôi thấy mắt hoa lên, chân cũng mềm nhũn. Sở Diệc Nhiên đột nhiên mở miệng, giọng nói tỏ vẻ không vui, “Nhìn em kìa, có khác gì con gấu không? Đến bệnh viện!”



Tôi không có sức để tranh cãi, chỉ lắc đầu, đáp, “Không cần đâu, em không sao.”



Là… xuyên không? Hay trọng sinh?



Dù là thế nào thì tôi cũng X cái cuộc đời quái đản này, con mẹ nó!



Cắn nhẹ môi, tôi ép mình tỉnh táo trở lại. Giờ bên người không có ai để dựa dẫm, chỉ có thể tự mình làm rõ tình hình thôi. Đầu tiên, liệu tôi có khả năng trở về không?



… Không biết.



Thứ hai, liệu ông xã có đến đây với tôi không? Nếu thế thì người đang ở đâu?



… Không biết.



Thứ ba, hiện tại tôi sống ở chỗ nào?



… Quên rồi.



Mẹ kiếp, tôi căn bản cũng không biết hiện tại tôi đang ở giai đoạn nào nữa rồi. Cái dạng này rốt cục là khi bố mẹ vẫn còn đang đấu khẩu chứ chưa ly hôn hay là sau khi họ đã ly hôn và tách ra sống riêng rồi đây?



Tôi đau khổ sờ vào túi, không có điện thoại. Mà thậm chí giờ nếu tôi gọi vào cái số điện thoại đã thuộc làu kia thì cũng không biết có liên lạc được không nữa…



Tôi đứng nguyên tại chỗ, chả biết làm gì, cảm thấy vừa lo lắng vừa bất lực.



Tôi không thể nói với ai rằng tôi đến từ tương lai, cũng không thể giả vờ không biết gì, cứ tiếp tục sống vô lo vô nghĩ…



Tôi chỉ có một hy vọng duy nhất đó là nếu ông xã tới đây thì anh cũng sẽ một mình chờ đợi ở thành phố này.



(* ý chị là nếu chồng chị cũng đến thì anh ấy sẽ chung thủy chờ chị thì phải)



Làm sao tôi có thể không lo lắng chứ? Trước khi kết hôn tôi không hề biết anh. Anh chỉ biết căn hộ nhỏ tôi thuê sau khi lớn lên, biết cha mẹ tôi ly hôn, biết bọn họ đều đã có gia đình riêng của mình. Còn tôi cũng chỉ biết là trước khi cha mẹ anh chuyển sang sống ở một thành phố khác thì đã sống ở đây rất lâu… Nhưng mà chúng tôi chưa bao giờ hỏi nhau địa chỉ trong quá khứ, cuộc sống trong quá khứ…



Dù có đi tìm thì cũng không tìm ra nổi.



Tôi hơi sợ hãi. Tôi không biết phải dùng bộ mặt gì để đối mặt với cuộc sống lặp lại này khi kết cục của nó đều được định sẵn rồi. Tôi thậm chí còn không biết liệu tôi có đủ can đảm để sống một mình chờ đến cái ngày gặp được anh hay không.



Tôi sợ không tìm được anh.



Tôi sợ tìm anh được rồi anh lại không nhận ra tôi.



Sợ thời gian quá dài, sợ có một ngày tôi sẽ làm thay đổi vận mệnh rồi không thể lặp lại cuộc đời như trước.



Sợ sẽ ngẫu nhiên mà bỏ qua cơ hội gặp anh.



Sợ đến cái ngày định mệnh ấy, nếu anh không bước đến phía tôi thì sao?



Sợ dù gặp nhau, dù yêu nhau, anh sẽ vì thay đổi của tôi mà chán nản, rồi bỏ tôi mà đi.







Tôi sợ anh không yêu tôi.



Tôi chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu, nước mắt không nhịn được mà tuôn ra. Nhưng tôi không dám khóc, trước mặt một đám trẻ lông bông tôi không thể làm chuyện mất mặt như thế được. Có điều vẫn bị Dã Miêu bắt gặp. Con nhóc đó cuống nhưng miệng vẫn hùng hổ, “Cái đồ vô dụng này, mới bị đánh có một tý mà khóc lóc cái gì?!”



Tôi chỉ vội lau nước mắt đi, lắc đầu.



“Đau lắm à?” Giọng Sở Diệc Nhiên trở nên thô lỗ, bàn tay đang giữ tay tôi cũng bóp chặt hơn đến mức tôi cũng thấy đau. Sau đó không hiểu sao anh ta quát mắng đám người kia, “Mẹ nó, A Khiêu, tìm ra thằng khốn nạn đó cho tao!”



“Đừng!” Tôi nhíu mày ngăn lại, lại cố gắng làm ra vẻ vô tình đẩy tay anh ta ra. Tiếp theo tôi sờ túi, cuối cùng đành gãi gãi cái đầu xù, cảm thấy thật sự không nên làm gì, thở dài, “… Em không có tiền.”



“…” Ba người im lặng một lát, rồi Sở Diệc Nhiên hơi cáu kỉnh, “Muốn bao nhiêu?”



Trông cứ như muốn đi cướp ngân hàng đến nơi.



Tôi dừng một chút, cuối cùng đành bất đắc dĩ mở miệng, “Giờ muốn đi nhuộm lại tóc về màu đen sẽ tốn bao nhiêu?”



.



Tôi vừa bảo Sở DIệc Nhiên về trước anh ta đã đi luôn. Thế mới nhớ ra anh năm đó là một kẻ quyết đoán không nói hai lời.



Dã Miêu thì đến ngồi với tôi ở cửa tiệm cắt tóc cả buổi chiều.



Chủ tiệm cắt tóc hình như nhận ra tôi, nói với tôi sao lúc trước lại cắt cái đầu thế chứ, đáng tiếc quá. Tôi cười cho qua, giờ nghĩ thì tôi cũng thấy đầu tôi lúc đó đúng là bị chó gặm hỏng rồi. Cũng may mà ông xã chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của tôi, nếu không chẳng phải là uổng phí hết công sức tôi cố gắng nói với anh là trước kia tôi cắt đầu PUNK rất thời thượng rồi.



Sau đó người thợ rẽ tóc tôi ra, nói cục u này lớn thật.



Tôi không có ý nói chuyện nhưng giờ mới nhớ ra thương tích trên người, bèn hỏi Dã Miêu ngồi cạnh xem vì sao tôi lại bị một gậy này.



Dã Miêu nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, nói cậu đang nói nhảm đấy à, sau đó kể lại toàn bộ sự tình.



Tôi thở dài, vì Sở Diệc Nhiên không coi ai ra gì hay sao? Sao trước kia tôi lại đi chung với cái tên luôn thích gây chuyện thị phi chứ, hơn nữa bị đánh còn không biết trốn…



Dã Miêu lại hỏi tôi mai có tới trường hay không. Tôi giật mình, khuôn mặt những bạn học cũ kia rất mờ ảo, nhưng vẫn gật đầu.



Lúc ra khỏi cửa tiệm, chủ tiệm còn bảo lần sau lại đến.



Tôi âm thầm ghi nhớ mình nợ Dã Miêu hai mươi tệ, vừa ra khỏi cửa…



“Mạt Lị!”



Tôi giật mình.



Ngẩng đầu lên.



Lập tức chạy như điên!



“Ông xã!”



Bây giờ anh chính xác là một thiếu niên mười sáu mười bảy bẻ gẫy sừng trâu!



Anh đứng trước mặt tôi.



Anh gọi tôi là Mạt Lị!



Anh nhận ra tôi, nhận ra tôi!



Tôi nhanh chóng lao vào lòng anh. Mùi thơm xa lạ xen với mùi thơm quen thuộc bay khắp không gian quái quỷ này. Hơn nữa còn ngửi được mùi của hạnh phúc.



Lúc quay đầu lại, tôi thấy Dã Miêu há hốc miệng vì kinh ngạc.