Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch

Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch - Chương 28




Nhưng mà lặp lại rồi, không phải sao?



Hô hấp của tôi nghẹn lại, những lời này là có ý gì?



Cái gì lặp lại?



Tôi phát hiện anh ta bỗng nhiên nhìn thấu ý nghĩ của tôi, biết rõ vì sao tôi cuối cùng lại quay lại trường học, sau đó tôi lại phát hiện ra hành vi của tôi cũng thực hài hước, thực tế là ở trước mặt một người đàn ông cùng độ tuổi lại ngồi với thân phận một thiếu nữ.



Từ khi mới bước vào đến giờ vẫn có những người lén lút nhìn tôi với anh ta, hẳn là dùng loại ánh mắt khinh bỉ theo dõi chúng tôi?



Khuôn mặt ông xã lại thình lình xuất hiện trong đầu…



Vì sao gần đây tôi cứ cảm thấy mình không đủ thông minh, xinh đẹp? Theo cách nói phổ biến nhất hiện tại thì là, thanh tú có thừa, xinh đẹp chưa đủ. Tôi cũng rất muốn biết trong mắt người khác tôi và anh như thế nào.



Cái thứ tình cảm này ấy mà, có khi không phải cả hai lưỡng tình tương duyệt là có thể thuận thuận lợi lợi ở bên nhau đến đầu bạc răng long, có quá nhiều thứ khác quấy nhiễu suy nghĩ của hai bên, tiền bạc nhà ở con cái, cứ liên tục xuất hiện, khiến tình yêu mất dần đi.



Chỉ là trước khi tình cảm của tôi và Hàn Lượng dần biến mất, câu nói đầu tiên của mọi người hầu hết đều là, chồng cô sao lại yêu cô?



Tôi biết thật ra bạn họ đang nói, chồng cô không cần phải yêu cô, không có khả năng sẽ yêu cô.



Tôi không biết trả lời ra sao, cũng cười hùa theo rồi chuyển sang chuyện khác.C



Có một số việc cười một cái, cũng chưa chắc đã bỏ qua được, nó vẫn được giấu ở đó, cuối cùng vẫn phải để ý đến.



Cho nên tôi thường vừa nơm nớp lo sợ, vừa thoải mái nhận sự chăm sóc anh dành cho tôi.



Vỏ đã mẻ lại sứt* thôi.



(* hỏng cũng hỏng rồi, không cần giữ nữa)



Tôi lại nghĩ tới lúc mùa đông sợ lạnh, hai người vừa nhàn rỗi vừa buồn chán, tôi cuộn tròn trên ghế salon bỏ chân vào trong lớp quần áo của anh, anh lại để laptop lên đó.



Rồi cuối cùng, anh sẽ dịu dàng hôn tôi, dịu dàng chạm vào từng tấc da thịt của tôi, có lẽ, đây chính là mục đích của anh khi không bật điều hòa rồi.



Có lẽ là để có thể… báo đáp lại trên danh nghĩa sử dụng cơ thể để hài lòng nhau chăng? Anh chủ động ôm đồm tất cả sự vụ lớn nhỏ trong nhà, nấu cơm rửa bát, sau đó đem đồ ăn vặt là tôi đặt trên sàn nhà rồi ăn sạch sẽ.



Còn những khi tôi lỡ đùa nghịch ngu ngốc, đến mức anh không chịu được, cũng sẽ mắng tôi hai ba câu, nhưng nếu so sánh, phần lớn đều là vô điều kiện nhường nhịn tôi.



Cho nên, tôi thường cảm thấy không thật, chỉ muốn giữ cho giấc mộng tuyệt vời này thật lâu…



Cho nên, tôi không dám nói với anh em yêu anh, không dám yêu cầu anh làm gì, không dám có ý kiến gì với anh, không dám để anh phát hiện tôi chú ý anh, không có can đảm nghĩ đến một ngày kia giấc mộng này sẽ kết thúc.



Nhưng mà, quý nhất trong tình yêu, đó là tin tưởng lẫn nhau.



Tôi tình nguyện tin rằng anh là cam tâm tình nguyện chiều chuộng tôi.



Hơn nữa tôi phải tin tưởng, lần này có chuyện xảy ra, chính là để vợ chồng chúng tôi có thể đối mặt với đủ thứ bất an giữa chúng tôi mà thôi, nghe được anh nói yêu tôi rồi, còn cái gì không thể nữa sao?



Nghĩ vậy, tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Sở Diệc Nhiên, nhìn khuôn mặt đã được chạm trổ qua bao năm tháng kia ~ nếu nói, một ông chồng như Hàn Lượng, phải bỏ qua mối tình đầu là anh ta thì mới có được…



Tôi tàn nhẫn nghĩ, tôi đồng ý.



Tôi khuấy ly cà phê trên tay, nói nhỏ, “Sở Nhiên, sau bao nhiêu năm, nói những lời này với em, anh muốn thay đổi gì đây?” Lại nhìn thẳng vào mắt anh, không tránh không né, trước kia anh đã lựa chọn im lặng, chọn buông tay, cho nên… Trước khi anh kịp trả lời, tôi cười, “Tiếc nuối quá khứ, là vì hiện tại không tốt… Sở Nhiên, em nghĩ em sống tốt hơn anh.”



Ít nhất tốt hơn trong tưởng tượng của anh trăm ngàn lân.



Sau đó nhìn anh ta thẳng thắn một lần nữa, “Em rất may mắn mới cưới được một người như thế. Không muốn thay đổi gì cũng không biết cần thay đổi cái gì.”



Chỉ sau khi cảm nhận được sự ấm áp, mới hiểu thế nào là lạnh lẽo.



Hàn Lượng là một chiếc lò sưởi, nói gì thì cũng phải ôm thật chắc.



Anh ta hơi ngẩn người, nhìn tôi thật lâu, dường như lại muốn nói gì đó, “A, thế thì tốt rồi.”



Sau đó chúng tôi cùng rơi vào im lặng, lúc anh ta lại mở miệng, ngược lại nói bằng giọng đùa vui, “Anh cũng rất tốt! Sack, em cũng không biết mình bỏ lỡ cái gì đâu.”



Tôi méo miệng, nhớ tới lúc trước luôn cãi cọ với anh ta, cần gì phải ngượng ngùng? Biết anh ta dường như đã thay đổi tâm trạng, anh ta lúc này chẳng qua chỉ là bạn bè lâu ngày không gặp thôi, vì thế tôi nhíu mày, “Bỏ qua cái gì á? Cái này chẳng phải rõ quá rồi sao, Sở Nhiên anh nhìn mình đi, nếp nhăn cũng dày đến 2 m rồi.”



“… Nhóc con.” Anh ta cũng hiểu không nên phá hủy loại không khí tốt đẹp hiếm có này, không tiếp tục nữa, “Còn chưa sinh sao?”



“Chưa.”



“Sắp quá tuổi sinh rồi đó.”



“Sắp rồi.” Tôi pha trò, “Đợi đến lúc con em ra đời, em sẽ bảo nó gọi anh là ông Sở.”



“Đầu heo.” Anh ta mỉm cười khá nhẹ nhõm.



Tôi lườm anh ta một cái, “Đúng rồi, đã lâu không gặp, anh lên làm ông chủ rồi phải không?”



“À, không như ý cho lắm, nếu không em cho rằng nếp nhăn của anh từ đâu chui ra? Còn em thì sao? Cái gì cũng không muốn, bị người ta nuôi như nuôi heo.”



“…” Lòng dạ hẹp hòi. Chỉ là hiếu kỳ giết mèo, rất muốn hỏi xem vì sao hormone anh ta lại đột nhiên tăng vọt, trước kia còn từng ngỗ nghịch cùng tôi… Tốt nhất vẫn nên im miệng.



Điện thoại trong túi đột nhiên đổ chuông, nhìn thấy là ông xã gọi, liền ra hiệu bảo anh ta yên tĩnh, sau đó đứng lên, đi đến một bên, ấn nút nghe,



“Điện thoại trong nhà không có ai nghe.” Anh đi thẳng vào vấn đề luôn.



Đổ mồ hôi…



“Ông xã ~” Tôi bực bội gọi anh một câu, hôm nay em rất ngoan đó! Dẹp bỏ hoàn toàn nguy cơ vượt tường rồi, “Anh mau khen em đi.”



“…” Anh dừng một chút, “Đang ở đâu?”



“À…” Tôi dùng một giây để nghĩ, “Ở trường.”



Anh trầm mặc nửa ngày ở phía bên kia, đại khái là đã chấp nhận được chuyện tôi lại chạy về trường học rồi mới nói, “Tan học rồi?”



Tôi cho những gì anh nói chỉ là để tiếp chuyện, “Dạ.”



“Quá…” Giọng anh ngừng lại, ý vị thâm trường, “… yên tĩnh.”




Khó trách người ta nói một lời nói dối cần ngàn lời nói dối khác bổ sung, tôi… “Em… đang trong toilet.”



“Mạt Lị…”



“Á!” Tôi bị giọng nói kia làm cho hoảng sợ, quay đầu lại liền thấy Sở Diệc Nhiên xuất quỷ nhập thần, trừng to mắt vẻ mặt khiếp sợ, lập tức che ống nghe lại. Anh anh anh… anh hại người ta rồi!



“Mạt Lị?” Giọng ông xã trầm hẳn xuống.



“Ông xã.” Tôi giả vờ trấn định, “Những gì anh nghe được em có thể giải thích!” Quay lại trừng mắt với Sở Diệc Nhiên đang mỉm cười vô sỉ kia một cái.



Ông xã lại im lặng một lát, “Vậy giờ em nói với anh ta.”



“Nói gì?”



“Tự nghĩ đi!”



Nói…



Tôi ngẫm nghĩ, được rồi, tôi nói, “A ~ Sở Diệc Nhiên, đây là nhà vệ sinh nữ mà!”



Ông xã: …



Sở Diệc Nhiên: …



Tôi gượng cười một cái, ngẫm ngẫm, chân thành hỏi ông xã, “Ý anh là muốn em nói anh ta người em yêu là anh sao?”



“Hừ.”



“Hừ…” Tôi học anh.



“Ở đâu?” Anh lại hỏi tôi.



Lúc tôi mới bước vào còn đặc biệt chú ý tên tiệm này, vừa nhớ lại, đang muốn báo cáo, lại cảm thấy nóng người một cách kì quái, trong tiệm còn mở điều hòa, tiếp đến là một loại cảm giác miệng lưỡi đắng khô quen thuộc.



Lòng tôi nghe được tiếng bộp bộp.



Lập tức dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy vào toilet.



Sau khi tự giam mình trong một gian, nhanh chóng báo cáo địa điểm với ông xã qua điện thoại, còn nói rõ, “Anh mau chuẩn bị tới thật nhanh đi, chúng ta có thể lăn lộn trên grap giường được rồi.”



.



.



Nói xong những lời này, tôi lại cảm thấy tim đập nhanh hơn, có chút mong chờ, có chút mê mang, ngồi trong không gian nhỏ hẹp này đột nhiên lại thấy hơi bất an.



Bên cạnh vang lên tiếng xả nước, tôi… nín thở.



Tự nhiên da thịt căng cứng lên, tôi xúc động nghĩ chắc ông trời sẽ không để xương tôi dài ra, bi kịch của người lùn…




Thở dài muốn đi ra trộm soi gương một cái, lại sợ lỡ bị những người khác đụng phải sẽ không tốt. Lại nghĩ đến những thiếu nữ xinh đẹp biến thân trong anime, tất cả đều bắt đầu biến từ ngực đấy, chuyện tôi sau khi biến về lại không thay đổi cup ngực đúng là bi kịch mà.



Suy nghĩ lung tung thật lâu, bên ngoài vang lên tiếng hỏi thăm, “Xin hỏi có Mạt Lị Hoa tiểu thư ở đây không?”



Giọng phụ nữ.



Tôi suy tư một chút, “Có việc gì sao?”



“Bên ngoài kia có một người đàn ông xin số di động của cô, anh ta nói có chuyện cần hỏi.”



“A…” Tôi lên tiếng theo phản xạ, nghe rõ liền xúc động, người phụ nữ này thật… đặc biệt, thế mà cô ta cũng chuyển lời được. = =~



Chỉ là tôi rất khó tưởng tượng được là với tính cách của Sở Diệc Nhiên lại có thể làm loại chuyện này…



“Anh ta muốn hỏi gì…”



Sau đó suy nghĩ mình rốt cục đã trở về nguyên dạng hay chưa, tôi đây là điển hình của việc chiếm nhà xí mà không đi vệ sinh.



Rồi rất thần kì, bên ngoài vang lên tiếng hỏi thăm, thật ra không gian toilet không lớn, lúc nói chuyện bên ngoài cũng nghe được, tôi đoán Sở Diệc Nhiên vẫn còn ngại, không dám trực tiếp gọi với vào…



“Cái kia…” Giọng phụ nữ kia lại vang lên, chẳng qua là có thêm chút chần chừ, “Những lời này là anh ta nói chứ không phải tôi…”



Vậy cô đừng nói nữa là được. Tôi có loại dự cảm chẳng lành.



“Anh ta nói cô tốt nhất là chết chìm trong đó đi.”



“…” Tôi dừng một chút, giọng bỗng cao lên quãng tám, “Vậy nhờ cô nói với anh ta, chờ chồng tôi đến anh ta nhất định phải chết!”



Người phụ nữ kia quả thật là thiên tai, tôi rõ ràng là quát to như vậy, cô nàng còn nghiêm túc lặp lại, “Cô ấy nói nếu chồng cô ấy đến anh nhất định sẽ phải chết.”



Qua khoảng vài giây, nghe được giọng anh ta có chút mất bình tĩnh đáp lời, “Em mau bảo anh ta đến đây xem nào.”



Người phụ nữ kia thế mà xuyên tạc lời kịch, “Bao giờ chồng cô đến?”



“…”



Trong im lặng, tôi mờ hồ nghe được tiếng thục giục người phụ nữ thiên tài kia, chắc là bạn của cô nàng.



Tôi chỉ đợi, cũng không dám gọi điện thoại quấy nhiễu ông xa, anh lái xe nguy hiểm.



Bên ngoài có người không đợi được nữa, tiến đến gõ cửa, tôi cảm thấy mình đang chiếm dụng tài sản công cộng, thế là không tốt…



Lại xem xét, hô hấp cuối cùng đã ổn định, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường lại, mới hạ quyết tâm đi soi gương.



Vừa mở cửa ra, đã có ba bốn người nhìn tôi bằng ánh mắt “Cuối cùng cũng ra”, cảm thấy tôi rất vô duyên.



Sau đó tôi đi tới soi gương.



Góc độ này ~ a a a!




Bình thường rồi bình thường rồi! Tôi trợn mắt, sờ mặt mình, cảm thấy TM nó không tưởng, tôi vốn cho là sẽ có phát triển thêm, nảy nở thêm, hoặc gì đó, tóm lại phải đền bù cho dư vị mà giấc mộng trước chưa có được, hiện tại… khôi phục? Chỉ vậy thôi?



Giờ phút này trên người bộ quần áo thích hợp với thân phận thiếu nữ kia đã không còn phù hợp với khuôn mặt không còn trẻ con nữa, hơn nữa ở khóe mắt còn có vài nếp nhăn, hơi lộ ra.



Không khỏi có chút thất vọng.



Cắn môi, gọi điện thoại.



“Anh đang ở đâu rồi?” Ông xã vừa bắt máy, tôi đã hỏi luôn.



“Sắp đến rồi.” Giọng ông xã lộ rõ sự quan tâm, “Sao rồi?”



“Anh đoán đi đoán đi!” Giọng tôi không kìm được hưng phấn.



“Đợi anh.” Anh không nói hai lời.



“Dạ, anh tới nhanh đi!”



Tôi yên tâm ra khỏi toilet, vừa bước ra đã thấy mặt Sở Diệc Nhiên, tên này thế mà đứng ở chỗ rẽ chờ tôi. Sau đó anh ta sửng sốt nhìn tôi n giây, câu đầu tiên phun ra là, “Cô là ai?”



.



.



.



“Anh phắn đi!” Tôi X, hóa ra anh muốn trâu già gặm cỏ non à!



Anh ta lại cẩn thận nhìn tôi, “Em đây là có chuyện gì xảy ra thế?” Vẻ mặt rõ ràng hiếu kỳ, đáy mắt viết câu không phải tận mắt nhìn thấy anh cũng không tin.



“Với dung lượng não của anh, nói anh cũng không hiểu.”



“A, quần áo… hở rồi.”



“Câm miệng.” Tôi lườm anh ta một cái, quay lại chỗ ngồi, cân nhắc một chút có nên ép anh ta đi đi không, miễn cho ông xã hiểu lầm, nhưng nghĩ thầm cây ngay không sợ chết đứng, tôi cũng không làm chuyện gì không tốt, che che lấp lấp ngược lại làm hỏng chuyện, “Nhớ kỹ, chuyện hôm nay anh thấy đều là ảo ảnh.”



Anh ta nhếch mép, “Bác gái Mạc.”



“Anh phắn!”



“Mạt Lị!”



Ông xã xuất hiện rất giống trong phim thần tượng ~ tóc anh vì chạy nhanh mà loạn xạ, trên trán có vài giọt mồ hôi, chuông gió trên cửa vì bị đẩy mạnh nên rung rinh, ánh mắt trời xuyên qua bức màn mỏng rơi trên mặt đất. Ông chủ kinh ngạc nhìn vị khách đột ngột xuất hiện, đôi mắt sâu thẳm mà như có lửa rạng ngời, dường như đang sốt ruột tìm kiếm gì…



Tôi bị OS* trong lòng lôi ra giày vò, sau đó đứng lên như trong phim ~ cô gái mở to đôi mắt đẫm nước, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang tìm mình, do dự cắn môi nghĩ, anh ấy là đến tìm cô hay sao…



(* đại loại là bộ phận chủ chút, não, tim,…)



“Ông xã!” Sau đó tôi mặc kệ tất cả, hấp tấp chạy lên, cũng chẳng quan tâm cái nhìn của công chúng, trực tiếp nhào vào lòng anh.



Phim thần tượng đều có cảnh đó.



Ông xã rất phối hợp ôm lấy tôi, sau đó được tiện nghi lại còn khoe mã, “Đều là người lớn cả rồi đấy.”



Tôi cười cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, lại quay đầu nhìn Sở Diệc Nhiên, anh ta cũng đứng lên rồi, đáy mắt lóe lên tia thất vọng. Tôi nghĩ nghĩ, rồi nắm tay ông xã bước lên, đến trước mặt anh ta, nhìn anh ta, chính thức giới thiệu, “Sở Nhiên, đây là chồng em, Hàn Lượng.”



Sau đó tự động quay sang ông xã, lại nói, “Ông xã, đây là Sở Diệc Nhiên, là bạn tốt khi xưa của em.”



Cánh tay ông xã đặt trên eo tôi, như nghĩ gì, sau đó vươn tay phải ra như một quý ông.



Sở Diệc Nhiên hừ một tiếng, nhếch miệng, cũng đưa tay ra nắm lấy, tôi cảm thấy không khí đột nhiên trầm xuống, mắt sắc nhìn nụ cười đang cứng nhắc dần của Sở Diệc Nhiên, rõ ràng là đang cắn răng. Lại nhìn qua ~ mẹ nó! Tôi chưa từng thấy tay ông xã xuất hiện nhiều gân xanh như vậy… Thật sự là dùng nhiều lực rồi = =~



Tôi đang nghĩ có nên bước lên giúp ông xã dẫm vào chân Sở Diệc Nhiên một cái không, còn đang nghĩ, hai người đã nhanh chóng đọ sức xong, tôi thở dài, Sở Diệc Nhiên lại dương dương tự đắc, “Cũng có chút lực đấy.”



“Không dám.” Ông xã thản nhiên tiếp nhận, nhìn không chớp mắt.



Hừ, không biết thì thôi, tôi méo miệng nghĩ thầm, tay chồng em thuận là tay trái đấy.



Sở Diệc Nhiên đột nhiên lại nhìn tôi, “Về nhà thay quần áo đi, nhìn em như bà bác chưa thỏa mãn dục vọng ấy.”



Cái gì!?



Giết thì giết đi chứ đừng hạ nhục nhau, tôi vừa định cãi lại, ông xã đột nhiên phun ra một câu, “Chuyện này không cần anh quan tâm, tôi sẽ tự giải quyết chuyện này.”







… Hi sinh.



Ông xã còn nói, “Nếu không còn chuyện gì khác, chúng tôi đi trước.”



Đúng! Tôi hưng phấn gật đầu, xử lý chuyện đứng đắn quan trọng hơn.



Sau đó, vì tránh vấn đề trẻ em không được xem, vẫn nên kéo màn thôi.



.



.



Ban ngày ban mặt, không cần bật đèn.



Sau đó, tôi áp mặt vào ngực ông xã, từ nay hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi…



A, hay là quốc vương và hoàng hậu nhỉ?



A, ông xã, chúng ta sinh con đi, nguyện vọng trước kia của em chính là cùng con gái đi trên đường, mọi người đều chạy tới nói, “A, cô nhìn trẻ quá, cứ như hai chị em đi với nhau ấy.”



Giờ em cũng không còn ước nguyện xa vời nữa, chỉ sợ lại bé đi, rồi lại có người nói con gái em là bà ngoại em thì chết.