Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 562: Chùm sáng chậm chạp




Hai bên không ai nhường ai!



Du Tiểu Mặc lo lắng nhìn bóng lưng Lăng Tiêu, không biết y có đối phó được với Du Chấn Thiên hay không, hắn rất muốn tin tưởng Lăng Tiêu, nhưng Du Chấn Thiên khác với những đối thủ lúc trước, thực lực của lão cao hơn Lăng Tiêu tới hai sao, cũng chính là đối thủ mạnh nhất từ trước tới nay.



Xem xét từ biểu hiện, rõ ràng khí thế của Lăng Tiêu không thể bằng Du Chấn Thiên, nhất là sau khi mãnh hổ xuất hiện, khí thế và năng lực của lão cứ tăng lên liên tục, thoáng cái đã áp đảo.



Về phần Lăng Tiêu.



Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào bóng lưng bất động của y, chỉ thiếu mỗi nước thỉnh thần bái phật lạy cái thần tiên nhất định phải bảo hộ cho y bình an vô sự.



Đang nghĩ ngợi, phía trước đột nhiên truyền đến dị đông.



Du Tiểu Mặc nhìn lướt qua Lăng Tiêu thấy mãnh hổ của Du Chấn Thiên đang ngưng tự thành hình, cả người như được bao phủ bằng một lớp tường thành vô cùng kiên cố, xem ra thời gian để mãnh hổ thành hình còn mất một lúc nữa, nhưng bản thân lão không lo lắng sẽ bị ai phá chiêu giữa đường.



Tầm mắt Du Tiểu Mặc chuyển về trên người Lăng Tiêu, chợt giật mình.



Lúc này, Lăng Tiêu như ẩn như hiện lộ ra hình ảnh Kỳ Lân, đó hẳn là bản thể của Lăng Tiêu, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy á, nhưng chỉ trong nháy mắt, Kỳ Lân đột nhiên biến thành Yêu Hoàng, sau đó là ngũ trảo Kim Long và thông linh Huyền Quy.



Tốc độ thay đổi rất nhanh, nếu không phải hắn tình cờ chú ý tới cũng không thể phát hiện ra.



Trái tim Du Tiểu Mặc hẫng một nhịp, hắn cảm giác hình như Lăng Tiêu đang chuẩn bị xuất đại chiêu gì đó, chấn động khủng khiếp này thậm chí còn làm hắn rung động hơn cả mãnh hổ của Du Chấn Thiên.



Sau khi nhìn tướng mạo của những yêu thú vô cùng kỳ quái thoáng xuất hiện, mí mắt Du Chấn Thiên co giật dữ dội, sao lão có cảm giác tim mình đang đập nhanh hơn, sao có thể?



Lăng Tiêu không đè nén sức mạnh của mình nữa.



Du Chấn Thiên cảm giác rõ ràng được một luồng năng lượng mạnh mẽ hơn một sao rất nhiều, dù khiếp sợ, nhưng lão không bối rối, cũng không có thời gian bối rối, năm sao thì có đáng là bao, năm sao vẫn chưa phải đối thủ của lão.



Có điều, tình hình lúc này càng Khiến Du Chấn Thiên quyết tâm với ý định muốn tiêu diệt Lăng Tiêu hơn, tốc độ lên cấp của y quá nhanh, nếu để cho y thêm một ít thời gian nữa, rất có thể trong tương lai kẻ này sẽ đứng ngang hàng với lão, chưa nói tới việc liệu có giết được y hay không, nhưng bản thân lão sẽ gặp nguy hiểm.



Lão muốn bóp chết tất cả các nguy cơ tiềm ẩn từ trong trứng nước.



Nghĩ vậy, Du Chấn Thiên lật bàn tay phải lên, một con rắn nhỏ màu xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay nó, con rắn nhỏ này rất giống với khế ước thú Bích Yêu xà của Du Minh, nhưng vẫn có chỗ bất đồng.



Con Bích Yêu xà này có hai cái đầu, một đầu có màu mắt đỏ, cái đầu còn lại có màu mắt xanh, vừa nhìn đã thấy sợ hãi, nó chính là vương giả của Bích Yêu xà, trong hơn trăm triệu con mới xuất hiện một, rất ít người biết, nọc độc của nó mới là chất độc lợi hại nhất đại lục Thông Thiên, dù có Kỳ Lân Thần Hỏa cũng không thể giải quyết được nó trong giây lát.



Du Chấn Thiên lập tức sai khiến Bích Yêu xà bay về phía Lăng Tiêu.



Cảnh này tình cờ bị Du Tiểu Mặc nhìn thấy, dù Lăng Tiêu nói với hắn mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không được xông tới, nhưng đầu óc còn chưa kịp suy tư, thân thể hắn đã lao tới trước.



Du Tiểu Mặc vội vàng ngăn lại trước mặt Lăng Tiêu, đồng thời huy động thật nhiều sức mạnh linh hồn để tạo ra một lớp màng phòng ngự, hắn tự nhận là thực lực của hắn bây giờ vẫn đủ để ngăn cản Bích Yêu xà lại, nhưng Bích Yêu xà lại len lỏi qua lớp phòng ngự của Du Tiểu Mặc, gương nanh múa vuốt đánh về phía hắn.



Lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, Thôn Kim thú cảm giác được chủ nhân gặp nguy hiểm nhanh chóng lao ra khỏi lòng hắn, còn có hai con Kim Sí trùng, cả ba đứa đồng lòng đấu với Bích Yêu xà.



Ba đấu một nhưng vẫn bất phân thắng bại.




Đây là kết quả do hết ăn lại nằm mỗi ngày đó mà, trong giây lát ấy Du Tiểu Mặc vẫn nghĩ ra được câu này, hắn cũng bội phục mình dữ lắm.



Chỉ là Bích Yêu xà nhanh chóng rơi vào yếu thế.



Có lẽ nọc độc của Bích Yêu xà là mối đe dọa cho loài người và yêu thú bình thường, nhưng Thôn Kim thú và Kim Sí trùng đâu phải là yêu thú vớ vẩn, nói sao thì chúng cũng là truyền thuyết viễn cổ đấy.



Nọc độc của Bích Yêu xà không có tác dụng quá lớn với chúng, Thôn Kim thú và Kim Sí trùng chỉ cảm thấy bên tai hơi nhói một tí, sau đó hoàn toàn bình thường.



Thôn Kim thú thừa lúc Kim Sí trùng cướp đi hơn phân nửa sự chú ý của Bích Yêu xà, nhảy bổ lên người con rắn kia, móng vuốt sắc bén cắm thẳng vào thân nó, mình đồng da sắt đến mấy vẫn bị Thôn Kim thú cào trầy, dòng máu xanh lục chảy ra, mang theo tính ăn mòn mãnh liệt.



Bích Yêu xà kêu lên thảm thiết.



Ba đứa nắm lấy cơ hội này, thay nhau tấn công.



Bích Yêu xà bắt đầu hấp hối, vô lực té xuống giữa không trung.



Thấy cảnh tượng này, cặp mắt Du Chấn Thiên đỏ ngầu, vất vả lắm lão mới tìm được một con Bích Yêu xà vương, vậy mà lại bị đánh bại, sao lão có thể không khiếp sợ đây? Nhưng thời điểm nhìn thấy Thôn Kim thú và hai con Kim Sí trùng, nét mặt đã tệ như ăn phải phân.



Du Chấn Thiên đưa mắt nhìn nơi Bích Yêu xà rơi xuống, bây giờ lão không có thời gian xem xem nó đã chết hay chưa, sự phẫn nộ dành cho Du Tiểu Mặc đã không thua gì với Lăng Tiêu.



“Du Tiểu Mặc, tốt nhất ngươi đừng để rơi vào tay ta.”




Sau khi Du Chấn Thiên cắn răng nghiến lợi gào lên câu đó, lập tức tăng tốc, lão chuẩn bị tấn công trước khi Lăng Tiêu kịp ra chiêu để chiếm tiên cơ.



Du Tiểu Mặc kéo mấy đứa về, nhanh chóng rút lui khỏi chiến tường.



Mỗi tuyệt chiêu của đại cường giả đều có thể hủy thiên diệt địa, hắn mà đứng giữa thì chỉ có thể chờ họ nện cho nát bét, hơn nữa bây giờ hắn có thể cảm giác được, Du Chấn Thiên đang hận không giết được hắn.



Thời điểm mãnh hổ của Du Chấn Thiên sắp hình thành, phía Lăng Tiêu cũng có thay đổi.



Thể tích của mãnh hổ như một ngọn núi khổng lồ, cao lớn hung mãnh, như thể sẽ xông tới đây bất cứ lúc nào, lại nhìn Lăng Tiêu, sau khi hắn lui về sau, Du Tiểu Mặc nhìn thấy trong chùm ánh sáng trước mặt y có bốn dòng năng lượng đang quấn lấy nhau, không biết có phải mỗi loại năng lượng đều có tính bài xích hay không, va chạm vô cùng kịch liệt.



Du Chấn Thiên phía đối diện đột nhiên gầm lớn một tiếng, “Mãnh Hổ Xuất Khiếu!”



Mãnh Hổ quyết là một trong số kỹ pháp đỉnh cấp mà Du Chấn Thiên từng tu luyện, là một chiêu công kích liên tiếp, mất kể là muốn tốc chiến tốc thắng hay giằng co cũng được, hơn nữa lực công kích cực kỳ mạnh mẽ, cho nên nó mới là chiêu thức thành danh của lão.



Mới động thủ đã dùng chiêu này, có thể thấy Du Chấn Thiên thật sự muốn đưa Lăng Tiêu vào chỗ chết.



Vừa dứt lời, con mãnh hổ kia phát ra tiếng gầm giận dữ thật lớn, trời rung đất chuyển, chỉ một giây sau đã lao về phía Lăng Tiêu.



Du Tiểu Mặc cảm thấy trái tim mình đang đập loạn xạ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, nếu như Lăng Tiêu không thể cản được chiêu này, bọn hắn cũng xong đời luôn.



Một tay Lăng Tiêu nâng chùm ánh sáng đã hoàn thành, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy bốn màu sắc khác nhau của bốn loại năng lượng có vẻ đang bài xích lẫn nhau, nhưng lại bị sức mạnh nào đó cưỡng chế, bắt phải cân đối.




Nhìn thì mạnh mẽ, nhưng chỉ bất cẩn chút thôi là sẽ tự hại bản thân ngay.



Bốn loại năng lượng này đại biểu cho tứ linh, huyết mạch của mỗi đế vương thú đều tự bài xích lẫn nhau, năng lượng của họ không bao giờ có thể dung hợp lại, trừ phi bị cưỡng chế, nhưng việc này sẽ mang lại tổn thương không nhỏ.



Thời điểm mãnh hổ lao được nửa quãng được, Lăng Tiêu lập tức đẩy chùm sáng trên tay ra ngoài.



Có lẽ là do bên trong chùm sáng có tới bốn loại năng lượng, cho nên tốc độ hơi chậm, khoảng cách chỉ còn chừa lại một phần ba.



Nhìn chùm sáng chậm chạp kia, Du Tiểu Mặc che mặt, không đành lòng nhìn thẳng.



Khi chùm sáng xinh xắn mà chậm chạp ấy tới trước mặt mãnh hổ, mãnh hổ mở rộng cái miệng đỏ tươi của nó ra, nuốt gọn, cùng lúc ấy, Lăng Tiêu vội vàng bay tới tước mặt Du Tiểu Mặc, ôm hắn lên vội vã bỏ chạy.



Du Chấn Thiên thấy cảnh này đã định đuổi theo, nhưng chân vừa bước một bước, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác rung động vì sợ hãi khiến lão phải thu chân lại, cặp mắt tinh minh kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía mãnh hổ.



Sau khi mãnh hổ nuốt trọn chùm sáng liền phát ra âm thanh gào rú vừa thê lương vừa phẫn nộ, thân thể hư ảo bắt đầu vặn vẹo, như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.



Du Chấn Thiên hoảng hốt, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng đã quá trễ.



Chùm sáng chậm chạp kia bắt đầu phát uy trong cơ thể mãnh hổ, không chỉ kiến thân thể mãnh hổ nổ tung, mà còn hấp thu một chút năng lượng của nó, sau đó dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai bay về phía Du Chấn Thiên.



Tiếng nổ mạnh vang lên ầm ầm.



Du Tiểu Mặc quay đầu lại đã thấy một cụm mây hình nấm xuất hiện ở chỗ Du Chấn Thiên vừa đứng, uy lực của trận nổ đang khuếch tán không ngừng, đám mây kia cũng nhanh chóng bành trướng, rõ ràng bọn hắn đã lui về phía sau, nhưng Du Tiểu Mặc lại thấy đám mây kia còn lớn hơn lúc trước, có thể thấy uy lực của vụ nổ lớn đến nhường nào.



Không đúng!



Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng phát hiện ra chỗ không ổn, tốc độ của Lăng Tiêu nhanh như vậy cơ mà, sao lại không thể sánh bằng tốc độ bành trướng của đám mây kia chứ?



Du Tiểu Mặc quay đầu, không đợi hắn nhìn khuôn mặt của Lăng Tiêu, đã phát hiện trên y phục trắng y tuyết có thêm vài giọt máu tươi, đỏ đến chướng mắt, hắn sợ tới mức giọng nói cũng vô thức run rẩy, “Anh anh anh, anh thả em xuống!”



Lăng Tiêu không phản bác, ngược lại còn nghe lời thả hắn xuống, sau đó thuận tay lau vết máu nơi khóe miệng, vì phải khống chế cho bốn loại năng lượng cân đối, y đã bị nội thương.



“Anh làm sao thế?” Du Tiểu Mặc nhìn thấy vết máu trên tay y, lo lắng hỏi.



Lăng Tiêu lắc đầu, khuôn mặt không đổi sắc, “Tạm thời không có gì đáng ngại, nhưng tiếp theo phải tìm một chỗ để tĩnh dưỡng.”



Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn hướng đám mây hình nấm kia, Du Chấn Thiên có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, nghĩ vậy, hắn vội vàng lôi một miếng không gian phù ra, “Chúng ta rời đi bằng cái này.”



Lăng Tiêu không dị nghị, y cũng có ý định này, lúc trước là vì không thể chặn Du Chấn Thiên lại, nếu tùy tiện sử dụng không gian phù sẽ bị lão làm nhiễu loạn, bây giờ Du Chấn Thiên đang bị chùm sáng giữ chân, đúng là thời điểm thích hợp nhất.



Vì vậy, đợi Du Chấn Thiên bị vụ nổ kia làm gãy mất một cánh tay, cả người chật vật không chịu nổi xuất hiện lại, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã chạy mất tăm mất tích, tiếng gào tức giận của Du Chấn Thiên lúc ấy phải vang xa tới mấy ngàn dặm.



Ngày hôm nay, người ở phía xa ngàn dặm cũng có thể cảm thấy sự rung động khủng khiếp này, nhưng cảm nhận rõ ràng nhất phải kể tới người ở Ô Mai trấn.