Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 561: Khiêu chiến vượt cấp




�N VƯỢT CẤP



Các thế lực lớn ở đại lục Thông Thiên đều tập trung hết bên ngoài Ô Mai trấn, nếu như bị người nhìn thấy chắc sẽ chấn động ghê lắm, mỗi người ở đây đều là người chỉ cần dậm chân cũng có thể gây chấn động giữa các thế lực trong đại lục này.



Du Tiểu Mặc không ngờ vì sự việc của họ mà kéo tới nhiều thế lực như vậy, nếu thật sự đánh nhau, nhất định sẽ không cản nổi.



“Bây giờ phải làm sao đây?



Du Tiểu Mặc giật giật tay áo Lăng Tiêu, lặng lẽ truyền âm cho y.



“Không đánh một trận thì không được.” Giọng nói của Lăng Tiêu vang lên trong đầu hắn.



Du Tiểu Mặc khó hiểu, “Vì sao?”



Phía họ có Phó Thương Khung và Huyền Quy tộc, còn có cả cha hờ của hắn nữa, mặc dù thực lực không cao như trước, nhưng dù gì người ta cũng là cường giả Thánh cảnh à nha, vừa bắt đầu bên họ đã có bốn cường giả Thánh cảnh, mà phe của Du Chấn Thiên chỉ có mỗi Yêu Hoàng tộc, đến giờ vẫn chưa thấy Kỳ Lân tộc tỏ thái độ, mà cho dù có thỏ thái độ cũng gần như cân đối.



Lăng Tiêu nói: “Mặc dù Ô Mai trấn là biên giới của Trung Thiên, nhưng Trung Thiên là địa bàn của Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội, phía trên còn có một Thông Thiên Điện nữa, chắc chắn hai đại công hội sẽ không để họ đánh nhau, hơn nữa nguy hại mà cường giả Thánh cảnh tạo thành ấy mà, em không thể tưởng tượng được đâu.”



“Chẳng phải anh mới nói không đánh một trận thì không được sao?” Du Tiểu Mặc nghe mà muốn hồ đồ luôn, xét theo lời nói thì có vẻ là không cần đánh, như câu sau không khớp với câu trước.



“Ta nói người đánh một trận là chúng ta, không phải là Phó Thương Khung và mấy tộc khác.” Lăng Tiêu kiên nhẫn giải thích, từ xưa đến nay y không có nhiều kì vọng vào chỉ số thông minh của hắn.



Thời điểm họ đối thoại, Kỳ Lân tộc đã bày tỏ thái độ rồi.



Ông nội của Lăng Tiêu – Lân Thiên tỏ vẻ Huyền Quy tộc và Phó Thương Khung không nên tham gia vào ân oán cá nhân của người khác, nếu không sẽ mất hết phong phạm của cường giả, vân vân và mây mây…



Còn Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội thì tỏ vẻ sẽ không để mọi người động thủ ở đây.



Như Lăng Tiêu vừa nói, họ lo lắng nếu cường giả Thánh cảnh đánh nhau sẽ tạo cho Trung Thiên tổn thất cực lớn không thể bù lại, hơn nữa trong Ô Mai trấn còn có rất nhiều người.



Du Quân Kỳ lặng lẽ truyền âm cho Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, “Đợi lát nữa cha chặn Du Chấn Thiên, hai đứa tranh thủ bỏ chạy đi.”



Du Tiểu Mặc ngơ ngác, “Vậy còn cha?”





“Con trai, cha biết con quan tâm tới ta, cha rất vui, nhưng hai đứa tạm thời không cần quan tâm tới ta, Du Chấn Thiên sẽ không giết ta đâu.” Du Quân Kỳ nháy mắt mấy cái với hắn.



Lần này Du Tiểu Mặc không phối hợp với vẻ mặt thấy gớm của Du Quân Kỳ nữa: “Không được, con không thể bỏ cha lại một mình, dù lão không giết nhưng cũng không thể cam đoan lão sẽ không làm việc khác với cha.”



Sau khi giật mình qua đi, khuôn mặt Du Quân Kỳ có thêm chút xấu hổ, “Con trai, sao con có thể như vậy, như vậy…”



Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, da gà da vịt nổi lên ầm ầm, không nhịn được mà nói: “Ngài đang suy nghĩ gì thế hả, con nói là lão có thể phế tu vi đó, ngài đây vừa nghĩ thành cái gì thế hả?”



Du Quân Kỳ lập tức thu lại biểu lộ trên mặt, nghiêm túc nói: “Nào có nào có, thực ra ta cũng có ý này.”




Nói dối!



Du Tiểu Mặc không muốn vạch mặt con người kia.



“Hai người nói đủ chưa?” Đại khái là không nghe nổi nữa, cuối cùng Lăng Tiêu cũng lên tiếng ngắt lời họ, giọng điệu còn mang theo chút vô lực.



Du Tiểu Mặc nói: “Cha nói ông ấy sẽ yểm hộ cho chúng ta chạy trước.”



“Không cần phiền toái như vậy.” Lăng Tiêu nhanh chóng nói: “Dù có cha em yểm hộ, cũng không cản được bao lâu, ngược lại còn để ông ấy tự rơi vào nguy hiểm, nếu em lo lắng thì để cha em đi theo Phó Thương Khung, Du Chấn Thiên sẽ không động thủ với Phó Thương Khung, dù lão muốn, các công hội khác cũng không chịu.”



Du Tiểu Mặc gật gật đầu, đột nhiên nhớ ra, “Thế còn chúng ta thì sao?”



Lăng Tiêu không trả lời, bờ môi khẽ nhúc nhích, như đang truyền âm cho ai, một giây sau, Du Tiểu Mặc thấy hoa mắt, khung cảnh xung quanh đang lui lại với tốc độ chóng mặt, hắn chỉ thấy một màu trắng lóa, sau đó hắn nghe thấy một tiếng hô giận dữ vang bên tai như sấm nổ.



Hắn nghe được tiếng của Du Chấn Thiên.



Tốc độ của Lăng Tiêu quá nhanh, Du Tiểu Mặc khổ sở lắm mới nhìn thấy rõ cảnh vật, Ô Mai trấn đã rời ta khỏi tầm mắt rồi, cảnh vật chuyển thành một bóng người giận dữ, ban đầu là một chấm đen nhỏ, nhưng càng ngày càng gần, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng hắn có thể xác định chắc chắn người kia là Du Chấn Thiên, bây giờ có thể yên tâm về an toàn của cha hờ nhà hắn rồi.



Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu vì sao Lăng Tiêu lại khẳng định rằng cha hắn an toàn, trong lòng Du Chấn Thiên, so với hắn thì phân lượng của cha hờ vẫn chưa đủ.



“Lần sau có thể nói trước một tiếng được không?”




Du Tiểu Mặc tựa vào vai Lăng Tiêu, nhìn Du Chấn Thiên càng ngày càng gần, chưng cầu ý kiến.



“Được!” Lăng Tiêu đáp cực kỳ dứt khoát.



Du Tiểu Mặc nhìn Du Chấn Thiên chỉ cách họ không tới mấy ngàn mét, nghĩ sao cũng không vui nổi, muốn liều mạng hả, hắn không thích đâu.



“Lão sắp đuổi kịp rồi kìa.”



“Ta biết, em có muốn vào không gian của ta đợi không?” Lăng Tiêu không quay đầu lại, chỉ hỏi như vậy.



Du Tiểu Mặc do dự một chút, “Không vào được không?”



“Được!”



Du Tiểu Mặc cảm thấy mấy câu còn lại nghẹn ứ trong miệng, hắn phát hiện tại thời khắc nguy cấp, Lăng Tiêu luôn tích chữ như vàng, còn chẳng muốn giải thích với hắn luôn kìa, “Em không quầy rầy anh chạy trối chết nữa nữa.”



“Rất vui khi em nhận ra điểm này, nhưng ta muốn sửa lại một chút, chính em cũng đang theo ta chạy trối chết, cuối cùng, chúng ta không cần bỏ chạy.” Nói xong câu sau cùng, Lăng Tiêu ngừng lại.



Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, không thấy Du Chấn Thiên đâu, chẳng lẽ thời điểm bọn họ nói chuyện phếm, Lăng Tiêu đã cắt đuôi được rồi hả.




Lăng Tiêu buông hắn ra, xoay đầu của hắn về hướng chính diện, “Bởi vì lão đã đuổi kịp.”



Miệng Du Tiểu Mặc cứ hé ra rồi lại khép vào.



Du Chấn Thiên chắp hai tay sau lưng, sắc mặt âm u có thể nhỏ ra nước đen được ấy, nhưng ánh mắt lại như đang bùng cháy, ánh mắt kia sáng quắc nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu đã bị lão bỏ qua triệt để, trong mắt Du Chấn Thiên, hai người chỉ là cá trong chậu, bây giờ thứ lão muốn biết nhất là đến cùng thì Du Tiểu Mặc đã mở được món đồ kia chưa.



“Để người lại, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”



Du Chấn Thiên nhìn thấy Du Tiểu Mặc núp sau lưng Lăng Tiêu, lúc này mới chuyển ánh mắt tới trên người Lăng Tiêu, tự tin của cường giả Thánh cảnh bảy sao làm lão hoàn toàn khinh bỉ sức chiến đấu của Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu không để ý tới lão, đây là lần đầu tiên y đấu với cường giả Thánh cảnh vượt cấp, đúng là có áp lực thật, nhưng kích động và hưng phấn còn nhiều hơn, y muốn lợi dụng cơ hội này để thử uy lực của bốn loại huyết mạch, sở dĩ phải chạy tới tận đây là vì không muốn để quá nhiều người nhìn thấy.




“Em lui ra sau, mặt kệ bất cứ chuyện gì xảy ra, không được tới gần!”



Du Tiểu Mặc bị y đẩy ra sau mấy bước, “Anh cẩn thận một chút.”



Du Chấn Thiên nhìn thấu ý đồ của Lăng Tiêu, hừ lạnh một tiếng, “Không biết tự lượng sức mình! Ngươi đã muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.” Sau đó liền trực tiếp ra tay, hoàn toàn không muốn cho Lăng Tiêu một chút thời gian để phản ứng, động tác vội vàng như muốn tốc chiến tốc thắng.



Du Chấn Thiên không có vũ khí thành danh, nhưng quả đấm của lão còn mạnh mẽ hơn bất cứ loại vũ khí nào, một quyền bao hàm chấn động như muốn hủy thiên diệt địa, những nơi nắm đấm đi qua, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.



Một quyền này chỉ để thăm dò, nhưng nó đã tương đương với bảy phần thực lực của Du Chấn Thiên.



Lăng Tiêu không phòng ngự, hai loại lửa nhảy múa trên tay y, thời điểm nắm đấu kia sắp đụng tới mình, xung quanh Lăng Tiêu bỗng chốc dâng lên một làn sóng lửa dữ dội, sóng lửa như lưỡi hái bổ từ trên cao xuống thăng nắm đấm mà Du Chấn Thiên vung tới.



Lúc này không xảy ra hiện tượng công kích của đối thủ bị đánh tan hay bổ đôi như lúc trước nữa, hai luồng năng lượng không ngừng giằng co, cũng không ngừng tiêu hao, giằng co ước chừng hai phút, cả hai cùng tiêu tán, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.



Du Chấn Thiên nhướn cặp mày rậm, “Cũng có bản lĩnh đấy.”



Nhưng lão cho rằng việc Lăng Tiêu tiếp được quyền này của lão là do y đã dùng đến chín mười phần thực lực, tiếp theo sẽ không may mắn như vậy đâu.



“Có bản lĩnh mới đánh cho ngươi nằm bò luôn chứ.” Lăng Tiêu đáp.



Du Chấn Thiên coi y như con vịt chết mạnh miệng, nét mặt âm tàn, “Nể mặt huyết mạch của Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc trong người ngươi, ta sẽ mở lòng từ bi để cho ngươi toàn thây là được, ta phải cho ngươi biết thực lực chân chính của Du Chấn Thiên ta!”



Du Chấn Thiên muốn tóm Du Tiểu Mặc trước khi Phó Thương Khung và những người khác đuổi tới, tránh cho có ai tự nhiên đâm ngang xương, nếu chuyện về báu vật truyền tộc bị lộ ra ngoài, thì kẻ lão phải đối mặt không chỉ là Phó Thương Khung và Huyền Chính, mà kể cả Yêu Hoàng tộc, Kỳ Lân tộc và những thế lực khác.



Vừa dứt lời, cơ thể Du Chấn Thiên đột nhiên tuôn ra một dòng linh lực làm cho người ta sợ hãi, thời khắc này nếu có ai nhìn thấy sẽ rung động như gặp phải núi lửa phun trào, đây mới là thực lực của Thánh cảnh bảy sao, linh lực của Du Chấn Thiên có màu đỏ, nếu nhìn kỹ có thể thấy sau lưng lão xuất hiện hình ảnh lờ mờ của một con mãnh hổ đang gầm thét, bao hàm lấy khí thế của quân lâm thiên hạ.



Nét mặt của Lăng Tiêu đã trở nên nghiêm túc, cách đây vạn năm, y đã từng được nghe kể về Du Chấn Thiên, lão có một tuyệt chiêu liên quan tới mãnh hổ, nghe nói có năng lực nuốt trời diệt đất, rất nhiều cường giả đều thua dưới chiêu này.



Vừa bắt đầu đã tung ra tuyệt chiêu, Lăng Tiêu cũng đoán được lão muốn tốc chiến tốc thẳng, đã thế, y đành phải dùng tới chiêu kia thôi.