Truyền Thuyết Bạch Long

Chương 2




03.

Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại nhóm người Trình Gia nữa. Nào ngờ, đêm hôm đó, chàng lại một thân một mình cõng theo em họ, cả người đầy máu ngất ở bên ngoài căn lều tròn nhà tôi.

Tôi sợ hết hồn, vội kéo bọn họ vào trong.

Ông nội không chịu. Ông vểnh râu trợn mắt, can ngăn tôi…

“Bé con A Ly ơi, con bớt lo chuyện của người khác đi. Trước đây ông cháu ta đã thề rằng, tuyệt đối không thể vì bất cứ kẻ nào mà đi đào mộ nữa. Sống hay ch.ết đều là số của bọn họ.”

Tôi biết ông nội chẳng qua là “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” mà thôi, thế nên tôi vội nói: “Ông ơi ông yên tâm đi ạ. Con sẽ không đi đào mộ đâu. Nhưng mà người ta ngất ở cửa nhà mình, mình cũng không thể thấy ch.ết mà không cứu chứ ạ.”

Ông nội hừ một tiếng: “Dù sao thì sáng mai cũng bảo bọn chúng đi sớm đi.”

Bên trong căn lều tròn có một gian phòng được ngăn ra bằng vải mành. Tôi bưng nước tới, lau rửa sạch sẽ cho Trình Gia và em họ của chàng, sau đó bôi thuốc lên vết thương.

Trình Gia còn đỡ. Ngoại trừ vết đao trên bả vai có hơi sâu một chút, những vết thương còn lại không nghiêm trọng lắm. Em họ chàng thì đang trong tình trạng nguy kịch. Vết thương lở loét đã chuyển sang màu tím đen. Người cũng hôn mê bất tỉnh, màu xám xịt trên mặt rõ ràng là dấu hiệu mà chỉ người sắp ch.ết mới có.

Chắc chắn không cứu được nữa.

Tôi thở dài, cảm thấy quái lạ. Bởi vì trên người cậu ta không chỉ có vết đao, mà rõ ràng là đã bị trúng độc.

Người Ô-tôn khi cướp hàng gi.ết người đều ra tay trực tiếp nhanh gọn. Bọn họ xưa nay xem thường người Trung Nguyên, không có thói quen hạ độc, cũng không có quy tắc sau khi đã cướp được hàng hóa còn đuổi theo tới cùng một lòng đưa người vào chỗ ch.ết.

Buổi tối, tôi ra khỏi phòng. Trong gió đêm tôi nhảy bật lên nóc nhà, sau đó lắc lắc chuỗi hạt đá đỏ trên cổ tay.

Chuỗi hạt kêu leng keng. Thanh âm rất nhỏ lại trong trẻo. Dãy núi xa xa mây khói lợn lờ, sương mù ngưng tụ rồi bốc lên. Trong đêm tối chúng bao trùm xung quanh hồ nước rồi từ từ tan biến.

Đây là thuật che mắt, không ai có thể tìm được nhà chúng tôi.

Sau đó tôi đi sắc thuốc. Tôi vẫn rót cho Trình Gia một bát. Còn về phần em họ của chàng thì dù sao cũng không cứu nổi, chẳng cần lăn qua lăn lại nữa.



Quần áo trên người Trình Gia đầy vết máu, thực sự quá bẩn. Tôi lại đi tìm ông nội để xin một bộ đồ sạch sẽ. Ông nội khịt mũi, không thèm để ý tới tôi. Tôi bèn tự mình cầm lấy một bộ Hồ phục kiểu cổ lật của ông.

Đêm đó, Trình Gia ngủ rất không an ổn. Không biết chàng đã nằm mơ thấy ác mộng gì mà trán đổ mồ hôi, cứ lặp đi lặp lại tên một người.

“Chu Nguyên Hanh, Chu Nguyên Hanh, ta gi.ết ngươi…” Chàng nghiến răng nghiến lợi, chìm vào cơn ác mộng.

Tôi nghĩ thầm, chắc hẳn chàng hận kẻ đó lắm.

04.

Ngày hôm sau, Trình Gia tỉnh lại.

Chàng thoáng nhìn bộ Hồ phục sạch sẽ trên người, rồi lại nhìn về phía tôi. Trên khuôn mặt trắng trẻo nhuốm chút màu xấu hổ.

“Vân Ly cô nương, ơn cứu mạng không cách nào báo đáp. Trình Gia suốt đời ghi nhớ.”

“Trình công tử không cần khách sáo. Bây giờ chàng có đói không? Có muốn uống chút sữa ngựa trước không…”

Tôi còn chưa nói hết câu, vải mành đã được vén lên. Ông nội một tay cầm cái bình, một tay cầm bát, cực kỳ không kiên nhẫn mà đi vào.

“Này, uống đi. Uống xong rồi mau mau đi đi.”

Ông rót một bát sữa ngựa đã lên men nóng hôi hổi ở trên bàn, ánh mắt dừng lại trên mặt Trình Gia. Cũng chẳng biết tại sao, thái độ ông đột nhiên thay đổi hẳn. Ông cười híp cả mắt: “Cũng không vội, cứ uống từ từ. Dù sao thì người anh em của cậu cũng không uống được nữa, cậu uống thay hắn ta mấy bát.”

Trình Gia nhìn sang người em họ đang nằm trên một cái giường khác. Có lẽ là đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, giọng chàng trái lại không chút gợn sóng, nhưng sắc mặt thì trắng bệch.

“Vân Ly cô nương, hắn ch.ết rồi sao?”

“Vẫn chưa, nhưng cũng sắp rồi.” Tôi trả lời thành thật.



Trong mắt Trình Gia hiện lên nét đau đớn. Chàng bước tới bên chiếc trường kỷ, nắm lấy tay em họ, rồi quỳ một chân trước mặt cậu ta, thân thể run rẩy: “Nguyên Tông, do ta vô dụng, không bảo vệ được em.”

Đang lúc chàng đau lòng, ông nội lại đột nhiên ló đầu ra, nhìn Nguyên Tông đang nằm bất động, ông cười híp mắt nói vào tai tôi: “Không tệ. Tên đó nom cũng không tệ.”

Tôi nhìn ông ngờ vực. Ông dứt khoát kéo tôi ra sau bức màn cửa, nói vẻ thần thần bí bí: “Hôm qua trời tối không nhìn rõ, hai gã này dáng dấp đều không tệ. Cháu gái ngoan, con thích đứa nào?”

“Sao… sao cơ ạ?”

“Đừng vờ vịt nữa, hết tặng thuốc viên lại tặng quần áo. Trước đây sao không thấy con nhiệt tình như vậy hả? Người Trung Nguyên tuy rằng không giữ chữ tín, nhưng mà đúng là rất trắng, so với mấy đứa ở Tây Vực thì như thể so với gấu đen thành tinh ấy. Cũng khó trách con không ưng.”

“Ông ơi, ông nói gì thế ạ?”

“Ông nội đang tính toán giùm con đấy. Con bây giờ đã ba trăm tuổi, xem như thành niên rồi, đã có thể chọn người mình thích. Có thể nhờ bọn họ để sinh mấy bé rồng con.”

“…”

“Cháu gái ngoan, con cũng không thể để cho huyết mạch Bạch Long nhà ta tuyệt chủng được. Nếu con thích cả hai gã đó, ông nội sẽ giữ lại hết cho con. Sau này, con sinh thêm mấy bé rồng nữa, ông nội sẽ dẫn chúng nó lên Thiên Sơn tu hành…”

“Em họ của Trình Gia sắp ch.ết rồi. Chẳng phải ông nói không thể đi đào mộ nữa sao?”

“Con bé ngốc này. Sinh rồng con mới là chuyện quan trọng, tổ tiên sẽ hiểu thôi.”

“…”

“Con thích cả hai, đúng không?”

“Không, một người thôi ạ.”. truyện tiên hiệp hay

“Đứa nào?”

“Trình Gia công tử ạ.”