Truyền Thuyết Bạch Long

Chương 1




01

Tôi tên là Vân Ly. Tôi sống cùng với ông nội ở Thiên Sơn, Tây Vực.

Nơi này mùa đông hay mùa hè đều có tuyết, đâu đâu cũng có thể trông thấy sông ngòi đóng băng, đồng bằng màu mỡ, cỏ cây xanh tốt, hoa dại khắp nơi.

Hôm đó, như thường lệ, tôi đang cho ngựa ăn cỏ ở bên hồ thì gặp một đội buôn tới từ phương Bắc. Người dẫn đầu nói tên chàng là Trình Gia.

Trình Gia là người Trung Nguyên. Chàng kể rằng mình đến thành Xích Cốc để buôn bán, nào ngờ đám người Ô-tôn kia tham lam hung ác lại lật lọng. Chúng không những cướp hết hàng hóa của chàng mà còn gi.ết ch.ết người của chàng nữa.

Đội buôn ban đầu có hơn chục người, giờ chỉ còn lại bảy người, hơn nữa còn có một người đang hôn mê bất tỉnh được ngựa thồ trên lưng.

Trình Gia nói, người đó là em họ bên ngoại của chàng, tên là Nguyên Tông.

Nguyên Tông gần như bị trường đao đâm xuyên qua người. Vết thương chỉ mới được băng bó sơ qua. Tính mạng đang gặp nguy hiểm.

Chàng hỏi ta về một nơi, gọi là Gò Rồng.

Ở Trung Nguyên có một truyền thuyết kể rằng, phía Nam dãy Thiên Sơn có một sa mạc tên là Gò Rồng. Bên dưới mấy thước đất, có thể đào ra thịt rồng.

Trình Gia nói: “Ăn thịt rồng, có thể cứu được mạng sống của em họ tôi. Xin cô giúp đỡ chỉ đường giúp cho.”

Tôi nói: “Lời đồn kiểu này, người Tây Vực xưa nay chưa bao giờ cho là thật, trái lại người Trung Nguyên các anh vậy mà lại tin.”

Trình Gia không biết làm sao, sắc mặt hơi tái đi: “Thực chẳng dám giấu giếm, kẻ hèn này cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi chỉ muốn cứu tính mạng của em họ, mong cô rủ lòng thương mà chỉ giúp.”

Bọn họ quả thực rất thê thảm, ai nấy đều nhếch nhác, hơn nữa trên người còn có đủ loại vết thương khác nhau.

Tôi thở dài, nghiêm túc chỉ đường: “Các anh đi về phía Nam Sơn, phía Tây ra khỏi Dương Quan tới rìa Nam của sa mạc.”



Trình Gia nói lời cảm tạ. Rồi chẳng để lỡ thêm một khắc, chàng lập tức lên đường.

Tôi đúng lúc gọi chàng lại: “Này, phải đi xa lắm đấy, em họ anh có lẽ chịu không nổi đâu. Tôi có viên nhân sâm ở đây, anh cầm lấy cho cậu ta ngậm trong miệng.”

Dứt lời, tôi lấy ra một viên thuốc từ trong cái túi buộc bên hông đưa cho Trình Gia.

Trình Gia hơi do dự, không nhận lấy.

Tôi cười nói: “Nhà tôi ở là cái nhà tròn bên Hồ đông. Tôi không phải người xấu. Viên nhân sâm này được ông nội tôi làm ra từ củ sâm trên Thiên Sơn đấy. Nó có thể giúp em họ anh chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa. Nếu các anh không đào được gì ở gò Rồng thì nhanh nhanh chóng chóng quay về giúp cậu ta tìm thầy thuốc đi.”

“Cảm ơn cô. Xin được hỏi tên họ của cô? Hàng hóa của kẻ hèn này bị cướp sạch chẳng còn lại gì, tiền bạc trên người không có bao nhiêu…”

“Vân Ly. Ông nội tôi gọi tôi là A Ly. Tôi không cần tiền.”

02

Sau khi Trình Gia dẫn người đi rồi, tôi dắt ngựa, chậm rãi đi về nhà. Giữa đường tôi còn hái được một nắm hoa dại, sau khi trở về bèn cắm vào bình sứ.

Ông nội nghe nói tôi tặng thuốc cho người Trung Nguyên thì giận đến mức vểnh râu trợn mắt, nói tôi rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.

Tôi không phục, nói: “Con còn thua xa ông nội. Con chỉ cho người ta có viên thuốc thôi, đâu phải thịt rồng.”

Ông nội lập tức im lặng.

Rất lâu trước đây, đúng là có thể đào ra được thịt rồng bên dưới gò Rồng. Bởi vì chỗ ấy là phần mộ tổ tiên nhà chúng tôi.

Tôi và ông nội đều không phải là người. Tổ tiên của chúng tôi sống ở gần dãy Thiên Sơn, thuộc tộc Rồng.

Rồng trắng Tây Vực khác hẳn các loại rồng ở những nơi khác.

Dòng tộc nhà tôi không đông đúc, năng lực cũng vừa phải. Tu luyện biến hình vốn đã khó khăn, lại từng bị yêu tăng Tây Vực truy đuổi hãm hại. Hiện nay, nơi đây chỉ còn có hai con rồng là tôi và ông nội. Bởi vậy chúng tôi mai danh ẩn tích, sống với thân phận con người.



Một trăm năm trước, ở Trung Nguyên có một người họ Hoàng, buôn bán đồ sứ ở Tây Vực, tình cờ kết bạn với ông nội tôi. Hai người vừa gặp mà như đã quen từ lâu.

Lão Hoàng cả ngày hớn hở, hay chuyện lại rất thích chơi cờ. Ông ta dạy ông nội đánh cờ. Ông nội thường đi tìm ông ta, chơi rất vui vẻ.

Bọn họ coi nhau là tri kỷ, trò chuyện với nhau vui vẻ. Mãi đến khi lão Hoàng nói đồ sứ của ông ta đều đã bán hết sạch rồi, phải quay về Trung Nguyên. Ông ta còn nói mình lớn tuổi rồi, người nhà không yên tâm, sau này chắc là sẽ không tới đây buôn bán nữa.

Trình Gia nói người Ô-tôn tham lam hung ác, thực ra không chỉ có người Ô-tôn, ba mươi sáu quốc gia Tây Vực, có kẻ tính cách hung hãn, làm nghề ăn cướp của những người buôn bán.

Bọn chúng cải trang, thích nhất là cướp của đội buôn người Trung Nguyên.

Lão Hoàng nghĩ rằng hàng hóa của mình đều đã bán sạch rồi, nhất thời sơ ý không đi đường lớn, bị cướp gi.ết.

Sau khi ông nội nghe được tin, ông mới chạy tới gò Rồng ở phía Nam Thiên Sơn, đào ra miếng thịt rồng, cứu sống ông ta.

Bạch Long là linh thú sinh sống ở nơi trời đất linh thiêng, sau khi ch.ết đi không thối rữa hay đông cứng. Sau khi đã chôn một thời gian dài, xác của Bạch Long còn là một loại dược liệu có thể trị bệnh cứu người.

Ông nội cứu sống lão Hoàng. Lão Hoàng cảm động rơi nước mắt. Ông ta nói bản thân rõ ràng đã trông thấy quỷ môn quan rồi. Ông ta hỏi ông nội đã cho mình ăn cái gì.

Ông nội cho rằng, hai người là bằng hữu, tin tưởng lẫn nhau, hơn nữa tâm linh tương thông, thế là ông chẳng hề giấu giếm mà nói ra chuyện thịt rồng.

Thế nhưng, ông lại sợ lão Hoàng thực sự kể ra nên mới nói với ông ta: “Người ăn thịt rồng, muôn nghìn lần không thể nói ra hai chữ “thịt rồng”, bằng không sấm sét sẽ giáng xuống, đánh ch.ết kẻ đó.”

Sau đó, lão Hoàng quay trở về Trung Nguyên.

Hai mươi năm sau, ở Trung Nguyên đột nhiên lưu truyền câu chuyện có thể đào ra thịt rồng bên dưới gò Rồng ở Tây Vực.

Nghe ngóng hỏi thăm một phen mới biết, lão Hoàng không giữ được bí mật, trước khi chết già lão đã nói cho con trai biết chuyện lão ăn thịt rồng.

Ngay đêm hôm đó, tôi và ông nội đã di chuyển mộ suốt ba ngày. Ông nội chửi um lên, từ đó cũng không tin bất cứ kẻ nào nữa. Đặc biệt là người Trung Nguyên.