Truyền Nhân Thiên Y

Chương 358




Chương 358

“Cô là ai?”

Bạch Vân Hi chắp tay hỏi, mỹ nữ áo sườn xám mím môi đỏ mọng, kiều mỵ cười nói:

“Tôi tên là Mộc Khuynh Tuyết, xuất thân từ Cổ Hiên Trai, là người chủ trì buổi bán đấu giá này.”

“Chậc.”

Vân Nhã cười khinh bỉ, châm chọc nói: “Tôi còn tưởng rằng là nhân vật gì ghê gớm cơ. Ầm Ầm nửa ngày hóa ra chỉ là một người chủ trì đấu giá, lại ăn mặc xuề xòa lẳng lơ như vậy. Chẳng lẽ hắn muốn nhân cơ hội chủ trì buổi đấu giá dụ dỗ đàn ông à?”

“Tiểu Nhã, bớt nói vài câu đi.”

Bạch Vân Hi chỉ giáo một tiếng, Mộ Khuynh Tuyết cũng nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhưng cũng không để ý tới, sau đó cô ta vừa nhìn Lương Siêu, cười nói: “Tôi thấy Lương thần y tính tình phóng khoáng tự tại, cũng không giống kiểu thích núp sau lưng người khác sợ chiến.”

“Có điều hôm nay thực sự không thích hợp để đánh nhau, không biết Bạch thiếu gia có thể cho tôi thể diện và tạm thời làm dịu sự việc để buổi đấu giá diễn ra thuận lợi không?”

Nghe vậy, Bạch Vân Hi liếc nhìn Lương Siêu vẫn đang ngồi bất động liền gật đầu ngay lập tức.

“Được!”

“Bạch mỗ đương nhiên phải nể mặt Mộ tiểu thư rồi.”

Nói xong liền ngồi xuống lại.

Thấy thế, Lương Siêu không khỏi híp mắt.

Sau đó lại chú ý tới Mộ Khuynh Tuyết đang nhìn mình cười cười, thầm cảm thấy thú vị.

Có thể để một người điên như Bạch Vân Hi phải nể mặt như thế này, chỉ dựa vào vẻ ngoài và khí chất của cô ấy thôi có lẽ không đủ.

Xét về thân phận của người phụ nữ này, cũng là không bình thường.

Một lát sau.

Phong ba tạm thời bị đè xuống và cuộc đấu giá mà mọi người đang mong chờ chính thức bắt đầu.

Một số vật phẩm đấu giá đầu tiên, hoặc là ngọc cổ, thư pháp, hoặc hội họa và đồ trang sức, mấy thứ này Lương Siêu chẳng mấy hứng thú. Ngược lại Liễu Băng Khanh cũng đấu giá được một số thứ mình khá thích.

Mà mỗi khi Lương Siêu xung phong nhận việc, tình nguyện trả tiền cho cô thì Liễu Băng Khanh đều lắc đầu mà không cần suy nghĩ.

“Không cần đâu, tôi có rất nhiều tiền.”

“Nếu nát nữa không có đủ tiền thì bảo tối ba đến năm vạn không thành vấn đề, hơn 1 tỷ cũng chả sao, chỉ trong vòng một phút là có tiền vào tài khoản.”

Lương Siêu một trận cười khổ, nhất là ở cảm thụ được những ánh mắt ghen tị và kỳ lạ từ nhiều người xung quanh, lại cảm thấy mình giống như một chàng trai đẹp trai được phú bà bao nuôi.

“À thì, Băng Khanh này, tôi biết cô là một chủ tịch xinh đẹp và có một doanh nghiệp lớn. Cô không thiếu tiền, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, bạn có thể đừng độc đoán và khí phách như vậy được không?”

“Điều này sẽ khiến tôi không có cảm giác tồn tại và người khác sẽ nghĩ tôi là tình nhân nhỏ mà cô bao.”

Liễu Băng Khanh nhướng mày và chợt gật đầu.