Truyền Nhân Thiên Y

Chương 296




"Vận Nhi!"

Một tiếng quát chói tai lập tức làm Phương Vận tỉnh táo lại, bỗng nhiên quay đầu lại, đã thấy được Phương Lệ mang ánh mắt âm trầm, dáng vẻ tức giận, cô ta vỗ ngực trách cứ: "Anh, anh làm gì vậy, dọa người ta nhảy dựng."

"Anh làm gì? Lời này là anh hỏi em mới đúng! Vì sao em lại có ảnh của Lương Siêu? Còn nhìn mê mẩn như vậy, rốt cục em và họ Lương kia có quan hệ thế nào!"

"Em với anh ấy... Trước mắt chỉ tính là bạn bè thôi, nói không chừng anh ấy còn không coi em là bạn nữa..."

Cô lập tức đơn giản kể lại chuyện được Lương Siêu cứu ra rồi kết bạn với hắn.

Nhìn thấy đứa em gái của mình mang dáng vẻ ai oán, Phương Lệ càng tức giận hơn, liên tục đập mạnh lên bàn hai cái rồi quát mắng: "Em, em lại đi coi trọng kẻ thù của anh trai mình! Em thật sự muốn làm tức chết anh, có phải không!"

"A?"

Phương Vận sững sờ, suy nghĩ một chút mới lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích: "Anh, ai nhầm rồi, Lương Siêu trước đó anh muốn giết và Lương Siêu này không phải một người. Anh ấy không phải Y Thánh, chỉ là một giảng viên của đại học Đế Kinh mà thôi."

Giảng viên?

Lương Siêu này quá vô sỉ, còn dùng thân phận giả lừa con gái người ta, con mẹ nó còn lừa gạt ngay em gái của hắn ta!

Hắn ta chợt hít sâu một hơi, chỉ vào màn hình điện thoại của Phương Vận mà nghiêm mặt nói: "Vận Nhi, hiện tại anh nói rõ cho em biết, người này chính là Lương Siêu trước đó anh muốn giết! Hôm nay anh còn nhìn thấy hắn trong văn phòng của Diệp Khuynh Thành, anh đảm bảo không sai!"

"Cái gì?" Phương Vận khẽ giật mình, lập tức cảm thấy khó xử.

"Hừ! Vận Nhi, anh cảnh cáo em, nhân lúc này em còn chưa yêu sâu đậm, tranh thủ thu hồi tâm tư với hắn đi, tránh sau này em thương tâm, tên này đã không còn cách cái chết bao xa!"

"Không được!" Phương Vận lập tức phản bác, cau mày và nói: "Anh, kỳ thật em đã sớm muốn nói chuyện với anh về chuyện này. Anh không thể vì Lương Siêu là tình địch của mình mà muốn giết chết anh ấy, vậy không khỏi quá bá đạo!"

"Huống chi người nên bỏ cuộc là anh mới đúng, trước đó chị Khuynh Thành đã nói rất rõ ràng, anh cần gì còn níu lấy không buông? Nếu hai người có chút khả năng nào thì hiện tại sớm đã ở bên nhau. Nếu đã không thể nào, vậy tội gì anh... A!"

Chát!

Trong cơn giận dữ, Phương Lệ không khỏi tát Phương Vận một cái, nhưng rất nhanh liền hối hận, đưa tay muốn xoa xoa cho Phương Vận, lại bị Phương Vận né tránh.



"Anh, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng chạm vào một đầu ngón tay của em, hôm nay lại đánh em? !"

"Anh... Còn không phải bị em làm tức giận! Quan hệ giữa Lương Siêu và Diệp Khuynh Thành thật không rõ ràng, nói không chừng hai người đã sớm ở bên nhau, em cứ đi theo xem náo nhiệt làm gì?"

"Hai người bọn họ chưa kết hôn thì em còn có cơ hội."

"Hừ, vậy anh phải nói cho em biết, hiện tại Lương Siêu có không chỉ một người phụ nữ. Hơn nữa hiện tại đều hẹn hò với bọn họ thì so?"

"Cái này... Thật sao?"

"Thật, không tin em có thể đi thăm dò."

Thấy Phương Vận cau mày lại, rốt cục cũng hơi chần chờ, Phương Lệ mới xem như thở phào một hơi.

Còn không đợi hắn ta thở phào xong thì đã thấy ánh mắt của Phương Vận đột nhiên trở nên kiên định hơn trước đó, lắc đầu và nói: "Chỉ cần anh ấy chịu tiếp nhận em, vậy em không quan tâm những chuyện này. Trước mặt chân ái thì những cái đó đều không tính là gì."

Phương Lệ: "..."

Giờ phút này, hắn ta chỉ cảm thấy phổi của mình sắp bị chọc giận nổ tung!

Hắn ta đứng sau lưng nhiều lần âm mưu muốn đưa Lương Siêu vào chỗ chết, nhưng kết quả như thế nào?

Không những không đạt thành mục đích, ngược lại còn mất luôn cả đứa em gái duy nhất!

Đứa em gái từ nhỏ đã được mình xem như hòn ngọc quý trên tay lại yêu cái tên bị mình coi là kẻ thù đến chết đi sống lại?

Cái này xem như báo ứng mà ông trời trừng phạt mình sao?

Vậy báo ứng này không khỏi quá ác!

"Anh, thu tay lại đi, thừa dịp hiện tại còn kịp, Hơn nữa em có thể đứng giữa giảng hoà, trợ giúp anh và Lương Siêu làm lành! Lương Siêu không phải người bụng dạ hẹp hòi, chắc chắn có thể..."

"Đủ rồi! Em thật là ngu xuẩn mất khôn!"

Phương Lệ mắng to rồi lại giơ tay lên làm bộ muốn tát Phương Vận cái cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.



Mà đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên.

Phương Lệ đang nổi nóng, sắc mặt cực kỳ khó coi như tìm được chỗ phát tiết, không thềm xem màn hình di động đã trực tiếp kết nối, lập tức tức giận quát mắng: "Mẹ nó ai vậy! Đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại đầu óc có bệnh đúng không! Không biết người ta đã nghỉ ngơi sao! Thứ chết tiệt không có mắt! Cút cho tôi!"

Sau một khắc, Phương Lệ đang muốn treo thì trong điện thoại lại truyền đến tiếng cười lạnh: "Chậc chậc... Đã lâu không gặp, tính tình thật là càng ngày càng dữ dội?"

Soạt!

Sắc mặt Phương Lệ lập tức tái đi, nói thầm một tiếng hỏng bét, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Nhìn dáng vẻ lập tức trở nên kinh dị của hắn ta, trong lòng Phương Vận run lên, lập tức đoán ra thân phận của đối phương.

Chính là chỗ dựa của Phương gia ở giới võ đạo, thiếu tông chủ của Vạn Thú Tông - Vạn Khôi.

"Thiếu tông chủ, thực sự xin lỗi, tôi không biết là ngài. Cái gì? Hiện tại ngài đã đến Vân Hải rồi? Tôi lập tức đi sắp xếp cho ngài, đảm bảo để ngài hài lòng, mặt khác còn có một việc muốn báo cáo với ngài."

"Tốt tốt tốt! Ta gặp ở chỗ cũ!"

Sau khi cúp điện thoại, Phương Lệ chùi mồ hôi lạnh trên trán, thở một hơi dài nhẹ nhõm rồi lại lạnh lùng liếc Phương Vận một cái, căm hận nói: "Anh sẽ không hại em, em cũng phải suy nghĩ lời anh nói vừa rồi. Ngươi là đại tiểu thư thế gia, còn có trẻ tuổi tươi đẹp, cần gì phải chậm trễ thời gian vì một kẻ hấp hối sắp chết?"

Nói xong, hắn ta vội vàng rời đi, để lại một mình Phương Vận ngồi liệt trên ghế sa lon, kinh ngạc mà thất thần.

Cô biết, vừa rồi trong điện thoại Phương Lệ nói muốn hồi báo một sự kiện với Vạn Khôi, chính là muốn mượn chuyện trước đó Lương Siêu chém giết Kim Giáp Hổ để mượn sức mạnh của Vạn Khôi thậm chí Vạn Thú Tông, triệt để diệt trừ Lương Siêu!

Cô làm đại tiểu thư của Phương gia, cũng biết rõ sự hùng mạnh của Vạn Thú Tông, nếu như nó quyết định ra tay với Lương Siêu thì hắn...

Chắc chắn gặp phải tình cảnh nhất định phải chết!

Càng nghĩ càng khủng hoảng, tim đập càng nhanh, càng mê mang...

"Mình, mình nên làm gì?"

"Nên làm gì..."