Truyền Nhân Thiên Y

Chương 295




"Ặc......"

Lâm Siêu lúc này mới nhớ lại, lúng túng gãi gãi đầu.

Vừa rồi trong phòng chỉ lo dùng ánh mắt quan sát thân thể của cô, cho nên cũng không để ý tới gương mặt, hiện tại xem ra thật đúng là rất xinh đẹp.

"Tôi không bị chứng mù mặt, chỉ là vừa rồi có chút thất thần cho nên không nhận ra thôi."

"Ah."

"Không sao!"

Mỹ nữ nhoẻn miệng cười, chỉ chỉ mặt Lâm Siêu: "Vừa rồi tôi ra tay hơi nặng, không đau chứ?"

"Chuyện nhỏ, không đau."

"Ừ, vậy là tốt rồi."

Gật nhẹ đầu, mỹ nữ kia vẫn chưa có ý định rời đi, khẽ cúi đầu nhăn nhó nhưng không nói gì.

Thượng Quan Nguyệt nhìn thấy bộ dáng cô ta lập tức bày vẻ mặt hiểu rõ, trong lòng thầm cười một hồi.

Tên Lương Siêu này, xem ra đời này hắn thật sự là mệnh phạm hoa đào rồi...?

Đang nghĩ có cần tác hợp cho hai người này hay không thì Lương Siêu đã kéo cánh tay của cô muốn đi, làm Thượng Quan Nguyệt thầm tức giận thầm mắng thẳng nam chết tiệt!

"Ai ai, khoan đi đã!"

Mỹ nữ kia lại vội vàng đuổi theo mau, hơi đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Cái kia......Hôm nay nhờ có anh đã cứu tôi, để tỏ lòng biết ơn, tôi có thể mời anh dùng một bữa cơm không?"

"Cái này, không cần."

"Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến."

Nói xong, Lương Siêu lại muốn rời đi, hoàn toàn không nhận ra ẩn ý trong lời nói, càng không nhận ra phần một tia tình cảm của đối phương.

Mà mỹ nữ kia cũng im lặng, da mặt vốn đã mỏng nên cô cũng không muốn kì kèo mời tiếp, cuối cùng chỉ đành đưa lên một tờ danh thiếp của mình.

"Cơm không ăn nhưng làm quen một chút vẫn được đúng không?"

"Nếu tới người cứu mình là ai cũng không biết thì cũng có chút hoang đường rồi."

Lương Siêu tiếp nhận danh thiếp, tập đoàn Phương thị, Tổng Giám đốc bộ phận tài chính, Phương Vận.

Tập đoàn Phương thị?



Hình như Phương Lệ vừa rồi Diệp Khuynh Thành gặp ở văn phòng chính là thiếu đông gia của tập đoàn Phương thị này?

Nhưng mà Lương Siêu cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đơn giản tự giới thiệu.

"Lương Siêu, giáo viên của đại học Đế Kinh."

"Giáo viên đại học? Nghề này cũng không tồi.... "

Phương Vận lại khơi mào chủ đề, có thể Lương Siêu hoàn toàn không có ý tiếp lời, rất thẳng nam mà cười nói cảm ơn xong liền bắt một chiếc xe taxi vội vàng rời đi cùng Thượng Quan Nguyệt.

Nhìn chiếc thẳng thừng rời đi, Phương Vận lập tức có chút ủy khuất mà bĩu môi, vẻ mặt phẫn uất mà dậm chân.

"Thiệt là, trò chuyện thêm hai câu nữa sẽ chết sao? Làm như người ta đáng sợ lắm, không dám ở lại lâu vậy......"

Mà sau khi oán trách hai câu, trong đầu cô liền không nhịn được mà nhớ về cảnh Lương Siêu ra tay cứu mình.

Rất nhanh, trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên một nụ cười ngọt ngào.

Trên xe taxi.

Thượng Quan Nguyệt đang bày vẻ mặt ghét bỏ mà chằm chằm Lương Siêu, lằm hắn vô cùng mất tự nhiên.

"Em nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì? Trên mặt tôi có hoa à?"

"Có.... "

"Hơn nữa còn là hoa đào!"

Dứt câu, Thượng Quan Nguyệt lại truy vấn: "Này, vừa rồi rốt cuộc là anh không nhìn ra thật hay là giả ngu vậy? Anh không cảm giác được Phương Vận kia có ý hì với anh sao?"

Bụp~!

Lương Siêu tiện tay vỗ nhẹ lên cái ót của cô ta: "Nhóc con như em biết gì mà ở đó nói bậy..., tôi và cô ta chỉ là bèo nước gặp nhau, làm sao cô ta có thee có ý gì với tôi chứ?"

"Anh hùng cứu mỹ nhân a...!"

"Chiêu này đối với phụ nữ mà nói là chiêu cực kỳ có lực sát thương đó!"

"Hứ, vừa rồi trong phòng cô ta còn thẳng tay tát tôi một vại, còn mắng tôi là đồ lưu manh, em cảm thấy cô ta sẽ có ý tứ gì với đồ lưu manh chứ? Bộ đầu óc cô ta có bệnh sao?"

Nghe vậy, Thượng Quan Nguyệt triệt để bó tay rồi, tức giận mắng: "Anh, anh quả thực là một tên thẳng nam sắt thép! Tôi thực không hiểu rốt cục mấy người Cung Vũ vừa ý anh ở điểm nào chứ!"

"Anh cứ nghĩ chỉ có đánh là thương, mắng là yêu thôi sao, mấy tín hiệu cơ bản vậy cũng không biết?"

"Theo bao nhiêu năm kinh nghiệm của tôi, chỉ sợ là cô Phương Vận kia không chỉ có ý với anh, mà nhiều khi đã động lòng, yêu anh thật rồi!"

"Như vậy là yêu rồi?"



"Đúng vậy, anh đừng nghĩ hai người chỉ mới gặp nhau một lần thì không thể yêu, có câu nói rất hay, tình yêu tựa như vòi rồng, lúc đến rồi có đỡ cách nào cũng không được!"

"Dù là hai người không quen biết đứng giữa đám người đông đúc, chỉ cần ánh nhìn chạm nhau một chút thôi cũng sẽ có khả năng nảy sinh chân ái như thường."

Lương Siêu: "......"

"Nhìn bộ dạng sõi đời của cô kìa, thành thật khai báo đi, trước giờ đã trải qua mấy mối tình rồi? Cha mẹ của cô biết không?"

"Hừ, tôi không thèm yêu thì có."

"Nhưng mà, tuy tôi chưa từng yêu đương, nhưng cũng có không ít người theo đuổi, cho nên tưởng phán đoán của tôi chắc chắn không sai."

Nói xong, liền móc tấm danh thiếp kia từ trong túi quần Lương Siêu ra, vẻ mặt giảo hoạt nói: "Thế nào? Có phải nghe tôi nói xong thì trong lòng cũng ngứa ngáy rồi đi?"

"Có muốn gọi điện thoại xin một cuộc hẹn không? Tôi hứa sẽ không mật báo cho chị Cung Vũ đâu."

"Cô hứa?"

"Có quỷ mới tin cô."

Đưa tay cầm lại tấm danh thiếp bỏ vào trong túi, hắn không thèm để ý tới Thượng Quan Nguyệt đang giật dây khuyến khích bên kia nữa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Chạng vạng tối.

Phương Vận đang ngồi ở phòng khách chán nản xem TV, trong lòng vẫn luôn nhộn nhạo cứ cách vài phút lại lấy điện thoại di động ra, mở album ra xem hình.

Đó là tấm ảnh cô chụp được nửa bên mặt của Lương Siêu.

Vừa xem ảnh, trên mặt coi lại bắt đầu treo lên một nụ cười ngọt ngào cười, xem đến xuất thần, tới khi có người mở cửa vào cũng không nhận ra.

"Vận Nhi."

"Vận Nhi?"

Phương Lệ kêu hai tiếng, thấy Phương Vận ngồi trên ghế sô pha hoàn toàn không để ý tới mình, anh ta hơi nhíu mày, chầm chậm đi qua, vừa tới gần liền thấy được cô nàng đang nhìn chằm chằm vào một tấm ảnh, nhìn đến mê mẫn.

"Ha ha......"

"Con nhóc này, lúc trước còn la ó sẽ suốt đời không lấy chồng, nhanh như vậy đã động lòng với anh chàng nào rồi sao?"

Phương Lệ âm thầm cười nhạo cô một trận, mà khi hắn tiến sát vào để nhìn thì ánh mắt nhanh chóng trừng thẳng, sắc mặt cũng lập tức âm trầm xuống.

Tuy ảnh chỉ có nửa bên mặt chỉ, nhưng hắn vừa liếc nhìn một cái đã nhận ra.

Người trong lòng em gái mình, thế mà là Lương Siêu?!