Truyền Nhân Thiên Y

Chương 282




Khi đi lên bục giảng, Lương Siêu nhìn lướt qua mọi người một cái rồi nói: “Tạm thời hôm nay bắt tới đây thôi, hy vọng lần sau tất cả thành viên trong lớp đều có mặt đầy đủ.”

“Các bạn trong lớp chịu trách nhiệm thông báo cho những bạn không có mặt hoặc là thông báo trong nhóm lớp rằng nếu như bất cứ ai vắng mặt hoặc đi học muộn trong buổi học tiếp theo thì sẽ bị phạt nặng.”

Sau khi nói xong, mọi người không khỏi nhìn về phía Từ Giang.

Còn Từ Giang không khỏi rùng mình, nhìn về phía Lương Siêu với vẻ oán hận. Thấy Lương Siêu nhìn về phía mình, cậu ta vội chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Có thể thấy được người này không tầm thường, lỡ như hắn thấy khó chịu liền châm cho mình hai phát, đến lúc đó chắc phát khóc mất!

Trước mắt anh hùng không chịu thiệt, cứ nhịn trước đã!

Tiếp theo, Lương Siêu bắt đầu giảng bài. Theo như chương trình, hắn bắt đầu giảng từ những điều cơ bản của Trung y trước với phong cách rất hài hước và luôn lấy Từ Giang ra làm ví dụ.

Có điều cuối cùng Lương Siêu cũng không muốn hại cậu ta nữa nên ném cho cậu ta một lọ thuốc: “Sau khi trở về, em hãy dùng lọ thuốc này bôi lên vết thương. Chính mắt em sẽ được chứng kiến sự kì diệu của Trung y.”

Sau đó, hắn còn nói thêm những câu đùa như “Học giỏi Trung y, gái đẹp tới tay”, “Dáng vẻ đẹp nhất của người đàn ông là khi người đó chuyên tâm sắc thuốc và châm kim” khiến cho những sinh viên nữ phải che miệng cười.

Hơn nữa, dáng người và ngoại hình của Lương Siêu rất đẹp cộng thêm cử chỉ tự nhiên và thoải mái khiến cho các sinh viên nữ bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.

“Giáo sư mới này nhìn qua cũng khá đẹp trai, không hề kém cạnh hot boy trường chúng ta chút nào.”

“Hì hì, đúng thế. Hơn nữa, tớ còn vừa nhớ chú tớ là phó viện trưởng kiểm tra thì cấp bậc giáo sư của thầy ấy là *giáo sư cấp 1!”

*Giáo sư cấp 1 là cấp bậc cao nhất trong chức danh giáo sư , các chức danh giáo viên trong các trường cao đẳng, đại học được chia thành 13 bậc.

Trong đó, chức vụ giáo sư được chia thành bậc 1 đến bậc 7, trong đó chức danh giáo sư thực thụ gồm bậc 1 đến bậc 4, chức danh phó giáo sư gồm bậc 5 đến bậc 7, chức danh trung cấp chia làm 3 bậc, tức là bậc 8 đến bậc 10

“A? Giỏi vậy sao? Trẻ như vậy đã là giáo sư cấp 1 ư? E rằng bối cảnh đằng sau cũng rất lớn đúng không? Chí ít cũng không hề kém những người khác trong trường chúng ta.”

“Đương nhiên rồi! Vừa có nhan sắc lại vừa có bối cảnh! Tiểu Nguyệt Nguyệt, từ lúc nhập học tới giờ, cậu vẫn còn độc thân. Thầy Lương này có phải mẫu hình lý tưởng của cậu không?”

Thượng Quan Nguyệt nhìn lướt cô gái đang nói chuyện rồi thờ ơ lắc đầu.

“Ngây thơ.”

Sau khi nói xong, cô ta tiếp tục ngồi đọc sách, từ đầu tới cuối không hề nhìn Lương Siêu thêm một lần nào nữa.



Nửa tiếng sau, tiếng chuông tan học vang lên. Thượng Quan Nguyệt là người đầu tiên thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì bị Lương Siêu gọi xuống.

“Đứng lại.”

“Từ hôm nay trở đi, em sẽ ăn ở cùng với tôi. Lát nữa em có lớp học, tôi sẽ đi cùng với em, sau đó chúng ta sẽ về nhà cùng nhau.”

Yên lặng.

Lương Siêu vừa dứt lời, toàn bộ phòng học lập tức trở nên tĩnh lặng như tờ, có thể nghe thấy tiếng châm rơi xuống!

Ngay cả Thượng Quan Nguyệt cũng không ngờ đột nhiên hắn lại nói vậy, cô ta há hốc miệng nhìn hắn chằm chằm.

Chẳng mấy chốc, có không ít sinh viên bắt đầu bàn tán.

“Oa! Thật bá đạo!”

“Thầy Lương, em cảm thấy thầy chọn nhầm nghề rồi. Lẽ ra thầy không nên dạy học Trung y mà nên kinh doanh thì hơn! Trông thầy rất giống một tổng tài bá đạo!”

“Đây chắc chắn là cách tán tỉnh trực tiếp và bá đạo nhất mà mình từng thấy. Nguyệt Nguyệt, mau đồng ý với thầy ấy đi! Trông giống y như một bộ phim thần tượng vậy!”

“...”

Người bàn tán xôn xao ngày càng nhiều, Thượng Quan Nguyệt cũng lập tức hoàn hồn. Cô ta cau mày, nói thẳng với Lương Siêu: “Thầy là đồ biến thái à? Đồ điên!”

Lương Siêu: “…”

Mặc dù cảm thấy hơi uất nghẹn vì bị mắng nhưng hắn vẫn phải giải thích: “Em đừng hiểu lầm, tôi không có hứng thú với một cô gái nhỏ như em đâu.”

Sau khi cân nhắc tính bí mật của nhiệm vụ, hắn ghé vào tai cô tai thì thầm: “ Nghe nói trước đây có rất nhiều người bảo vệ em nhưng đều bị em từ chối hết đúng không?”

“Đại khái thì thầy và bọn họ cũng khá giống nhau, ngoại trừ việc bảo vệ 24/24. Thầy nói vậy em đã hiểu chưa?”

Lúc này, Thượng Quan Nguyệt lập tức hiểu ra, khuôn mặt xinh đẹp liền trầm xuống.

“Chẳng trách lúc trước em còn tưởng thầy trẻ tuổi như thế làm sao có thể trở thành giáo sư cấp 1 của đại học đế kinh. Hóa ra thầy là người của bọn họ!”



“Có điều bọn họ đã bỏ ra quá nhiều công sức rồi thì phải? Trước đây đều là những vệ sĩ lạnh như băng, cứng như khúc gỗ, thầy cho rằng em sẽ chấp nhận một giáo sư kỳ lạ như thầy ư?”

“Thầy hãy quay trở về nói với bọn họ rằng em rất tốt, không cần bọn họ phải quan tâm!”

“Ặc…”

Lương Siêu gãi đầu. Hắn cố ra vẻ hiểu tâm lý nổi loạn của một cô gái đang ở tuổi dậy thì như Thượng Quan Nguyệt.

Giọng điệu của hắn lập tức chậm lại, bắt đầu dụ dỗ: “Em theo thầy về nhà, mỗi ngày đều có thể ăn dược thiện do thầy tự mình làm, vừa ngon lại vừa giúp em điều dưỡng thân thể. Em thấy sao?”

“Nằm mơ!”

Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng nói: “Con mắt nào của thầy thấy thân thể em cần điều dưỡng? Thầy đừng có giả bộ ở đây nữa!”

“Chỉ là một tên võ phu mà còn tưởng bản thân là một giáo sư Trung y cấp 1 thật sao? Nếu như không phải bọn họ sắp xếp cho thầy vị trí này thì vớ đại bất cứ một người mới học nghề Trung y ở y quán cũng hơn anh!”

Sắc mặt Lương Siêu trầm xuống nhưng vẫn kiên nhẫn cảnh cáo: “Em không vừa mắt tôi cũng không sao nhưng nếu như em sỉ nhục y thuật của tôi thì em sai rồi.”

“Hử?”

Thượng Quan Nguyệt cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực.

“Được, nếu như thầy cho rằng y thuật của bản thân cao siêu, vậy thì chứng minh đi? Không phải thầy vừa nói em cần điều dưỡng sao? Vậy thầy thử nói xem em mắc bệnh gì đi?”

Nói xong, cô ta còn vươn tay ra để hắn bắt mạch.

Lương Siêu nhướng mày, lắc đầu nói: “Bệnh của em khá rõ ràng cho nên không cần bắt mạch chẩn đoán, chỉ cần dựa vào hơi thở là có thể biết…”

“Em chắc chắn muốn tôi nói ra chứ?”

“Dù sao nơi này có nhiều người như vậy, hơn nữa bọn họ đều là bạn học của em. Bệnh của em cũng không ít, tôi sợ nếu như nói ra e rằng sau này liệu em có thể cư xử như bình thường trước mặt bạn học hay không?”

Nghe Lương Siêu nói vậy, rất nhiều người nổi lòng hiếu kỳ, bắt đầu thúc giục hắn nói.

Còn Thượng Quan Nguyệt đảo mắt suy nghĩ một chút rồi khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Thầy đừng có bao biện nữa. Có việc gì mà phải xấu hổ chứ, thầy cứ nói đi!”