Truyền Nhân Thiên Y

Chương 281




Sau khi nói xong, Từ Giang liền đập mạnh xuống vào chiếc bàn máy tính làm bằng sợi carbon đặc biệt, để lại trên đó một vết bàn tay rất đậm.

Dương Hạ nhìn thấy cảnh này thì giật mình thon thót, cậu ta hiểu biết rất rõ về chất liệu của sợi carbon này, nó còn cứng hơn cả thép!

Nhìn thấy Từ Giang thực sự đang rất tức giận muốn tấn công Lương Siêu, nhưng cậu ta vẫn là cắn răng khuyên nhủ:

"Giang ca, đừng kích động, thầy Lương vừa mới tới làm, cho nên..."

"Cái định mệnh, Dương Hạ, mày bị to gan lớn mật đấy à?”

“Còn dám cản tao sao? Vậy ông đây đánh cả mày luôn!”

Vừa nói, cậu ta vừa thản nhiên định tát vào mặt Dương Hạ khiến cho Dương Hạ chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại ý cố chịu.

Nhưng cơn đau mà cậu ta tưởng tượng là sẽ sắp đến lại không xuất hiện, khi cậu ta mở mắt ra lần nữa thì thấy Lương Siêu đã nắm lấy chặt cổ tay của Từ Giang, và mặc dù Từ Giang có cả một thân kỹ năng võ thuật cậu ta vẫn không thể thoát khỏi Lương Siêu.

"Tên thầy Lương..."

"Hóa ra anh là người luyện võ sao? Khó trách trước đó lại tràn đầy tự tin như vậy, căn bản không sợ bị đánh."

Trong lòng Dương Hạ thầm lẩm bẩm đôi ba câu, Lương Siêu cũng cười nhẹ ra tiếng: "Trước đó không phải là oai lắm sao? Còn muốn đánh phế tay của tôi cơ mà? Nhưng kết quả thì sao đây?"

“Chỉ có vậy thôi à?”

“Mày!”

Từ Giang bị đánh, sự tức giận trong lòng càng tăng lên, cậu ta hét lớn một tiếng xong thì bắt đầu tụ khí ở chân phải, cả người bay xiên lên và đá vào thái dương của Lương Siêu!

Đó là một cú đá sốc nổi hoàn toàn không cân nhắc gì đến hậu quả.

Dưới tình huống bị đòn nặng như vậy, kết cục của Lương Siêu hẳn là chết!

Nhưng chút bản lĩnh này của cậu ta khi ở trước mặt Lương Siêu chẳng khác nào võ mèo ba chân.

Cơ thể vừa mới bay lên được một nửa, còn chưa kịp nhấc chân lên thì đã bị một chưởng của Lương Siêu đánh vào ngực.

Hắn còn thực sự sợ rằng nếu mình đánh mạnh hơn chút nữa sẽ khiến tên này bị hộc máu.

Mặc dù đối với hắn mà nói lực sử dụng đã rất nhẹ rồi, nhưng Từ Giang vẫn bị đánh bay ra rồi trực tiếp đập mạnh lên tường cách đó mấy mét rồi lại ngã xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra.

"Chậc chậc…”

“Sức mạnh còn không đủ để chống lại một đòn? Tôi thực sự không hiểu nổi sự to mồm vừa rồi của cậu là lấy từ đâu ra nữa?

“Mày, mày cũng là Huyền Vũ Giả sao?”

Từ Giang khẽ gào một tiếng, cơ thể không đứng trụ nổi, một tay cậu ta che ngực, một tay chỉ vào Lương Siêu:



"Mày, nếu mày có gan thì ở đây chờ tao!"

"Tao, tao sẽ đi bảo để cha tao phái mấy cao thủ tới đây! Lúc đấy tao sẽ phế đi một thân huyền khí của mày rồi sau đó sẽ chặt đứt tay chân!"

Thấy Từ Giang muốn gọi điện, Lương Siêu bước tới và đá cậu ta một cái. Điện thoại bay ra xa, hắn đã vung tay tát anh ta:

"Chơi không lại thì bắt đầu gọi điện cho bố mẹ sao? Cậu là một sinh viên đại học hay học sinh tiểu học thế?"

"Mày!"

Chát!

Hắn lại dùng tay trái tát cậu ta một cái, tiếp tục nói: "Tôi cái gì mà tôi, thật sự cho rằng mọi người sẽ coi cậu như cậu ấm mà nuông chiều mãi sao?”

“Tao…”

Chát!

“Tao cái gì mà tao, cảm thấy bản thân mình có bố mẹ là lãnh đạo bộ văn hóa ở Viêm Hạ mà to à? Thế sao giờ lại bị tôi đánh như vậy?”

Từ Giang: "..."

Mấy cái tát này của Lương Siêu khiến cậu ta đau kinh khủng, cảm thấy mặt mình bây giờ chắc không nhìn nổi nữa, sau đó còn tưởng rằng mình cứ im lặng vậy sẽ không bị tát nữa.

Nhưng trước mặt cái người chẳng thèm theo một nguyên tắc nào như Lương Siêu thì cậu rất nhanh liền ý thức được mình đã sai rồi.

Chát!

Lương Siêu lại tát cậu ta một cái: "Nói gì đi chứ? Câm rồi à? Vừa rồi không phải nhiều lời tới nỗi còn không có cơ hội nói hay sao? Nói! Bây giờ nói đi!"

"Mày! Ngoại trừ tát người ra, còn biết cái gì không chứ!"

Chát!

Sau khi tát thêm một cái nữa, Lương Siêu nhếch miệng nói:

“Muốn nếm thử cái khác à, thế sao không nói sớm, ông đây thỏa mãn cho luôn.”

Nói xong hắn xoay lòng bàn tay lấy ra một cây kim bạc, Từ Giang nhìn thấy liền cười khinh thường: "Chỉ là cái thứ đồ nữ dùng để thêu sao? Còn chưa đủ để thiếu gia đây gãi ngứa nữa.”

Một lát sau, Lương Siêu đâm kim vào, lúc này nụ cười trên mặt Từ Giang lập tức đông cứng lại, sau đó sắc mặt kịch liệt thay đổi, cậu ta há to miệng, phát ra tiếng kêu đến tận cổ họng.

"A!"

Lúc này cậu ta cảm thấy trong cơ thể có vô số trùng nhỏ, đang không ngừng cắn nội tạng của cậu ta, và cậu ta rất đau!

Ngay sau đó, Lương Siêu lại đâm một cây kim khác, khiến cậu ta cảm thấy nội tạng vừa bị cắn bắt đầu ngứa ngáy đến mức anh ta bắt đầu cào gãi mạnh không ngừng, chỉ trong vài giây, khắp mặt, cổ và người đều có vết cào...



Bốn người bạn cùng phòng khác và Dương Hạ thấy thế cũng đều bắt đầu nuốt nước bọt không ngừng.

Chết tiệt, đây thì giáo sư gì chứ? Đơn giản là một con quỷ mà...

Vài giây sau, sau khi bị tra tấn liên tục, Từ Giang luôn có tính tình cố chấp và bướng bỉnh đến mấy, khi nhìn thấy Lương Siêu rút ra ba mũi kim đầu, cũng không thể chịu đựng được nữa, và bắt đầu cầu xin sự thương xót.

"Thưa giáo sư, giáo sư!"

"Mau dừng lại!"

“Tôi sai rồi, học trò biết lỗi rồi, giờ tôi sẽ đi học theo người, hơn nữa cho dù người có bất kỳ lớp nào thì tôi cũng sẽ có mặt! Tôi thề!"

"Học mỗi lớp của tôi thôi cũng không được, những môn kia của giáo viên khác cũng vậy. Chỉ khi có sự phát triển toàn diện thì mới có mười tài năng, cậu có nghĩ vậy không?"

“Vâng, vâng!”

“Không có vấn đề gì hết!”

Nhìn thấy Từ Giang nhu thuận dưới đất, lúc này Lương Siêu mới lấy ra hai cây kim bạc lúc trước, đứng dậy vỗ tay đi ra khỏi ký túc xá, nói: "Mau đứng dậy đi theo tôi."

“Anh giang!"

Bốn người bạn cùng phòng đều nhìn về phía hắn, trầm giọng nói:

“Chúng ta theo chứ?"

“Cút!”

Sau khi xua bốn người bọn họ ra, Từ Giang vẻ mặt ủ rũ đứng dậy, ngoan ngoãn đi theo Lương Siêu.

Tuy rằng cậu ta hận không thể xé xác Lương Siêu thành từng mảnh, nhưng hắn thực sự không nỡ và muốn trải qua nỗi đau vô nhân tính vừa rồi.

Và khi bốn người bạn cùng phòng đều nhìn thấy Từ Giang, tôi đã theo và đi không chút do dự.

Cứ như vậy, sau khi cậu ta đi theo Lương Siêu dạo quanh ký túc xá, cứ phàm là có người trong ký túc xá cũng cùng đi theo.

Ngay cả Từ Giang cứng cỏi hung dữ cũng bị biến thành chó ngoan, dù sao không nể mặt vị giáo sư họ Lương này, chẳng phải thật sự sẽ bị hắn hành hạ như chó sao?

Khi ra khỏi kí túc xá, không ít người nhìn thấy một màn kỳ quan, Lương Siêu đi trước, và sau hắn mang theo chừng hai mươi bốt học sinh lớp 2 đại học, trong đó Từ Giang bị đánh cho không ra cái gì.

Chẳng mấy chốc, tin tức về một giáo sư ma quỷ nhảy dù trong lớp đã lan truyền khắp trường mạng, và thậm chí một số đã lên đầu tiêu đề!

Nó đã gây náo động! Và khi Lương Siêu trở lại phòng đa phương tiện cùng với hai mươi sinh viên bao gồm cả Thượng Quan Nguyệt, ngay cả cô cũng kinh ngạc mà nhìn Lương Siêu trong cái mác "Giáo sư trẻ tuổi có vẻ tiêu thụ xong.

“Đây là giáo sư còn trẻ tuổi sao?”

“Thật thú vị?"