Truyền Nhân Thiên Y

Chương 276




Khi thấy hộp nhựa đựng cơm kia, sảnh tiệc cũng trở nên càng ngày càng yên tĩnh, đám người quay mặt nhìn nhau, vẻ mặt có chút không hiểu.

Mà nhân viên phục vụ mang thức ăn lên thấy thế cũng kinh ngạc, đang không biết nên nói cái gì thì đã bị Tả Khiêm hung hăng tát một cái ngã xuống đất.

Dưới ánh nhìn của mọi người, thằng này dám đem một phần cơm hộp vừa bẩn vừa nát, con mẹ nó còn tỏa ra một mùi hôi chua mốc meo? Có thể nhìn ra lửa giận trong lòng Tả Khiêm lớn đến mức nào.

"Con mẹ nó mày có ý gì! Hôm nay nếu không giải thích rõ ràng cho tao, có tin tao lăng trì mày không!"

"Cái này, tôi, tôi..."

Người phục vụ lắp bắp, sau đó một giọng nói không rõ từ ngoài cửa chậm rãi truyền vào: "Đừng làm khó cậu ta, chắc mọi người ở đây không ai không rõ ý của câu đi nhận cơm hộp đúng không?"

Nhận cơm hộp?

Đám người nghe vậy thì sững sờ, tiếp theo đã thấy một thanh niên và một tên tùy tùng chậm rãi xuất hiện.

"Lương Siêu!" Tả Khiêm gầm thét một tiếng, ánh mắt cũng trở nên âm trầm hung ác: "Muốn tao đi nhận cơm hộp? Hừ, theo ý mày là hiện tại muốn giết tao?"

Lương Siêu lắc đầu, chỉ vào những người ngồi cùng bàn với hắn ta và nói: "Nói như vậy không quá chính xác, hôm nay tôi không phải chỉ muốn giết một mình mày, mà là... Cả nhà mày."

"Ha ha, ha ha ha!"

Tả Khiêm giật mình một cái rồi lập tức ngửa đầu cười ha hả, trước đó khi nhận được tin Mộ Vân Thao thua dưới tay Lương Siêu, Mộ gia lại rơi vào khống chế của người phụ nữ của Lương Siêu thì hắn ta thật sự sợ hãi một hồi.

Nhưng bây giờ, hắn thật sự không có chút sợ nào!

Có nhiều ông lớn ngành nghề địa sản như vậy ở đây, mình làm người chủ trì nhất định đã được buộc chặt với bọn họ, còn sợ cái cọng lông gì?

"Họ Lương, tao không ngờ mày lại ngu như thế! Sớm không tới tìm, muộn không tới tìm, lại chọn lúc tao an toàn nhất, vinh quang nhất mà tới tìm tao? Vậy ta dám đánh cược người hôm nay nhận cơm hộp sẽ là mày."

"Không chỉ mày, cả con em vợ của mày cũng như vậy, lúc đầu chịu một đợt làm nhục cũng thôi đi, cuối cùng còn bỏ cả mạng, chậc chậc... Thảm quá."



Liễu Băng Loan ngồi ở cái bàn tròn trung tâm nghe vậy thì giận dữ, mắt hạnh nhìn trừng trừng Tả Khiêm, rất nhanh khối vải bị người ta nhét vào miệng bị một lực bất ngờ bắn bay.

"Anh rể! Anh, anh chịu đến rồi sao! Hu hu..."

"Anh tận mắt nhìn thấy rồi đó, tên chết tiệt Tả Khiêm còn muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi đó làm nhục em! Anh nhất định phải làm chủ cho em!"

"Yên tâm." Lương Siêu lập tức đưa mắt an ủi cô: "Từ giờ trở đi em đã an toàn, không ai dám động đến một sợi lông tơ của em."

"Hừ, miệng lưỡi cũng lớn lối lắm!" Một tên trung niên mặt béo bụng lớn ngậm tẩu thuốc quát lạnh một tiếng, đồng thời còn tỏa ra một khí thế mạnh mẽ như đã đứng quen trên cao.

"Thằng nhãi, không sợ gió lớn đánh trúng lưỡi à? Tiểu mỹ nhân này là em vợ của mày à? Tốt! Hiện tại ông làm nó ngay trước mặt mày, coi thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch như mày có thể làm gì!"

Ông ta vừa nói hết lời thì một lão già mặc trường sam đứng bên cạnh lại nói: " Sếp Hầu, con nhỏ này cũng coi như băng thanh ngọc khiết, máu của nó có thể trợ giúp lão hủ tăng cao tu vi."

"Ha ha!"

Ông lớn họ Hầu cười, liên tục gật đầu: "Tốt, vậy thì chờ Thường đại sư hút đủ máu trước thì tôi lại làm, chỉ cần không làm cho tiểu mỹ nhân này mặt mày hốc hác, cho dù hút chết nó cũng được!"

Thấy hai người đồng loạt đi về hướng mình, Liễu Băng Loan lập tức toàn thân run rẩy.

"Các người, hai tên biến thái các người! Đừng tới đây!"

Tả Khiêm thấy thế cũng cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lương Siêu trêu tức như mèo vờn chuột, hiện tại đã có người ra mặt, hắn ta xem Lương Siêu có thể làm như thế nào.

"Ai..."

Lương Siêu khẽ thở dài một cái rồi lắc đầu, Miller ở bên cạnh hắn lập tức cười hiểu ý, lập tức chỉ ra một ngón tay.

Vèo!



Một huyết quang vạch phá không gian, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, huyệt thái dương của lão già được cung phụng kia trực tiếp bị bắn xuyên qua...

Máu tươi bắn tung toé, lão già được cung phụng lập tức ngã xuống đất, chết bất đắc kỳ tử! Hai mắt trợn thật lớn, trong đó tràn đầy mờ mịt, đến chết cũng không biết chết như thế nào.

Ông lớn họ Hầu kia giật nảy mình, nhưng ngay sau đó liền nổi giận, vuốt máu tươi bắn tung tóe trên mặt rồi hét lớn lên tiếng: “Con mẹ nó, dám dằn mặt tao!"

"Hứa đại sư! Thang đại sư! Tất đại sư! Xông lên hết cho tôi! Chơi chết thằng nhãi này và tùy tùng của hắn cho tôi! Giữ thi thể để đút cho Đại Hoàng!"

"Vâng!" Trong đám người lập tức có ba người lên tiếng, thấy tùy tùng của Lương Siêu có chút tài năng liền phân ra hai người đi đối phó, một người khác trực tiếp công kích về hướng Lương Siêu.

"Hắc..." Miller lại cười khát máu một tiếng, không nhúc nhích mà búng tay một cái, lập tức có ba tia máu bắn ra, xuyên thủng chính xác vào mi tâm của ba tên được cung phụng...

Lại có ba người chết.

Miller lập tức nhìn về phía tên họ Hầu kia, mà sau khi tất cả những tên cung phụng bị chém giết thì ông lớn họ Hầu kia đã không còn sức lực, mất hết khí thế mà ngã rạp xuống mặt đất.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Tốt nhất ngươi nên làm rõ nơi này là trường hợp nào! Chỗ này không phải nơi ngươi có thể làm loạn!"

Họ Hầu kia gân cổ lên mà hô hai tiếng, đồng thời không ít ông lớn ở đây cũng mở miệng xin tha cho ông ta.

"Người trẻ tuổi, dừng ở đây đi, hiện tại còn kịp."

"Không sai, mặc kệ các người có ân oán cá nhân gì với Tả Khiêm, sau này có thể dành thời gian tự giải quyết, nơi này không phải nơi các người có thể càn rỡ."

"..."

Miller hừ một tiếng, khinh miệt liếc nhìn họ rồi căn bản không để ý đến bọn họ.

Trên đời này chỉ có một người có thể làm cho mình ngừng giết chóc, đó chính là Lương Siêu, đám người các người tính cái rắm?

Thế là thân hình gã lóe lên, hóa thành một bóng máu rồi thuấn di đến phía sau họ Hầu, dưới ánh mắt kinh hãi muốn chết đó, ầm một quyền gã đã nện nát đầu ông ta!