Truyền Nhân Thiên Y

Chương 256






Sau khi đi được hai bước, Lương Siêu nghe xong thì không nói gì mà nhìn Mộ Khuynh Tuyết, cố nén xúc động trào phúng mà nói: "Yên tâm đi, từ xưa đến nay thiện ác đều có nhân quả. Không phải là ông trời mắt mù, hôm nay, trời phạt sẽ giáng xuống đầu Mộ Vân Thao và toàn bộ Mộ gia."

Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy khẽ giật mình, miệng khẽ nhếch mấy lần, cuối cùng cũng nhắm lại, nhất thời không biết nói cái gì.

Mà Mộ Vân Thao lập tức nhíu chặt mày, trong ánh mắt nhìn về phía Lương Siêu còn mang theo sự lạnh lẽo khó hiểu, lập tức đưa mắt ra hiệu với Hồ Thiên Trì một cái.

Hồ Thiên Trì lập tức hiểu ý, nhe răng cười một tiếng rồi tạm thời buông Mộ Khuynh Tuyết ra, tiến lên hai bước và nói: "Thằng nhãi, tiểu tiện nhân này tự chui đầu vào lưới là muốn giữ mạng của mày, nhưng mày cũng quá không thức thời, lại dám chủ động tới cửa chịu chết!"

"Thật là đáng tiếc, lại phụ lòng tâm ý của tiểu tiện nhân này."

Nghe xong, Lương Siêu không nói chữ nào, chỉ yên lặng nhìn Hồ Thiên Trì, trong mắt là sự trêu tức im lìm.

Vài giây sau, Hồ Thiên Trì bị nhìn chằm chằm làm cả người không được tự nhiên, sát khí dâng trào, tức giận hừ một tiếng rồi bắt đầu điên cuồng vận chuyển Huyền khí trong cơ thể.

Xung quanh người loé lên màu vàng đất, đồng thời sau lưng lại hiện ra hư ảnh núi non trùng điệp, lập tức khiến khí thế của mình tăng lên đỉnh cao!

Mà khi nhìn thấy Lương Siêu không chuẩn bị mảy may nào, vẫn khoan thai đứng chắp tay, vẻ mỉa mai, trêu tức trên mặt càng sâu thì Hồ Thiên Trì càng thêm tức giận!

"Thằng nhãi ranh vô tri, chết cho ông mày!"

Tiếng hét phẫn nộ vang lên, ông ta chuẩn bị dùng một kích toàn lực đánh chết Lương Siêu, trong mắt lập tức hiện ra tia sáng đỏ như máu...

Chỉ thấy Miller trước đó vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lóe lên, trực tiếp vọt tới trước mặt Hồ Thiên Trì.

Dưới khí tức đè nén mà gã phóng thích ra, Hồ Thiên Trì nhất thời rất khó động đậy.

Một giây sau.

"Phốc phốc!"

Một tiếng trầm đục qua đi, đám người nhìn thấy Miller chỉ duỗi ra một ngón tay, một tia sáng màu máu lập tức phá tan tất cả phòng ngự của Hồ Thiên Trì, xuyên thủng qua ngực ông ta...

"Phốc!"



Hồ Thiên Trì ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, bỗng quỳ xuống nhìn Miller, trên mặt đều là mờ mịt, kinh ngạc, không hiểu... Càng nhiều vẫn là sợ hãi.

Sợ hãi đối với cái chết!

Còn không kịp hỏi ra câu nào thì ông ta đã ầm một tiếng ngã xuống trước ánh mắt kinh hãi của đám người nhà họ Mộ gồm Mộ Khuynh Tuyết và Mộ Vân Thao.

Chết không đến thể chết hơn nữa!

Thực lực của ma cà rồng Miller đã trở nên mạnh như vậy từ lúc nào?

Giờ phút này, trong lòng Mộ Khuynh Tuyết tràn đầy dấu chấm hỏi, cũng đọc hiểu ánh mắt bất đắc dĩ của Lương Siêu nhìn mình lúc mới tới.

Từ lúc còn ở Xuyên Nam, cô đã biết Miller đã nhận Lương Siêu làm chủ, nếu sớm biết thực lực hiện giờ của Miller tăng vọt đến mức này thì đánh chết cô cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn tự chui đầu vào lưới như thế!

Mà khi tâm trạng của cô dần trở nên yên ổn thì sắc mặt Mộ Vân Thao càng ngày càng khó coi, cuối cùng như thần kinh mà thì thào gặn hỏi: "Vì, vì sao?"

"Miller đại sư, vì sao ngài lại làm như thế? Cho dù trước đó Hồ đại sư và ngài có xích mích, nhưng dù sao hai người đều dưới trướng Mộ gia, vì sao phải làm như thế? !"

Dưới trướng Mộ gia?

Miller nhìn Mộ Vân Thao như nhìn một thằng ngốc, đều không thèm phí thêm chữ nào với ông ta, dưới ánh mắt đờ đẫn của đám người Mộ gia, đầu gối gã hơi cong rồi quỳ xuống về hướng Lương Siêu, cúi người vái lạy!

"Bản nô đến chào chủ thượng! Nguyện chủ thượng tiên phúc vĩnh hưởng, hồng phúc tề thiên!"

Lương Siêu: "..."

Tên Tây này đi đâu học được những câu này? Suýt nữa đã làm mình đơ ra!

Mà đám người nhà họ Mộ Mộ Vân Thao đã bị triệt để làm đơ ra.

Bản nô?

Chủ thượng? !

Cao thủ Huyền Võ Giả siêu cấp có thực lực sánh ngang với Nguyên Anh kỳ lại là nô bộc của Lương Siêu?

"Miller đại sư!"



"Rốt cục thằng nhãi Họ Lương này rót canh mê hồn gì cho ngài! Ngài tỉnh táo lại đi, với thực lực của ngài đã có thể treo đánh một trăm, một ngàn người như hắn! Ngài..."

"Thứ ngu xuẩn, im ngay!"

Miller bị dọa đến mức quay đầu hét lớn một tiếng, cái mà Lương Siêu gieo vào là Phệ Tâm Ấn! Con me nó canh mê hồn cùi bắp gì đó yếu hơn nhiều lắm!

Bây giờ gã còn nhớ như in kết cục thảm hại của vua ma cà rồng trước đó, không những không dám có ý phản, còn sợ Lương Siêu sẽ hoài nghi độ trung thành của mình.

Hiện tại Mộ Vân Thao nói như vậy, lỡ như chủ nhân bắt đầu hoài nghi, lại kích hoạt Phệ Tâm Ấn, vậy mình thật sự muốn khóc cũng không biết kiếm chỗ nào để khóc!

Càng nghĩ càng giận, Miller lập tức vung tay lên, một dòng khí vô hình trực tiếp đập vào người Mộ Vân Thao, ông ta đau đến mức da mặt giật giật rồi bay ra ngoài, cuối cùng chật vật té xuống đất phun ra một ngụm máu.

"Họ Mộ, còn dám ăn nói linh tinh trước mặt chủ thượng của bản vương, phun lời chó má, cho dù chủ thượng không nói thì bản vương cũng chém ông thành muôn mảnh!"

Mộ Vân Thao: "..."

Nhất thời thật sự không dám nói thêm gì, trong lòng lại cực kỳ uất ức!

Sau đó, ông ta thấy Lương Siêu kéo tay Mộ Khuynh Tuyết, dẫn cô đi đến cái ghế dựa toàn thân mạ vàng, điêu khác long phượng đằng trước từ đường, trực tiếpđể cô ngồi lên!

"Làm càn!" Mộ Vân Thao thấy thế thì giật mình, vô ý thức mắng to một tiếng.

Cái ghế vàng kia là chuyên dụng cho gia chủ, chỉ có các đời gia chủ Mộ gia mới có tư cách ngồi, Mộ Vân Thao vẫn luôn coi nó là biểu tượng lớn nhất đại diện cho quyền lực!

Nhưng rất nhanh, Mộ Vân Thao đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo âm u của Miller bắn tới, lời đến khóe miệng cuối cùng lại trực tiếp nuốt trở vào.

Mộ Khuynh Tuyết ngồi trên ghế vàng, miệng khẽ nhếch, hơi thất thần mà nhìn Lương Siêu.

"Anh, anh... Đây là ý gì?"

"A..." Lương Siêu lắc đầu cười một tiếng: "Thế nào, nhìn thấy bất ngờ mà tôi chuẩn bị cho cô thì trí thông minh cũng không online sao?"

"Đã đỡ cô lên cái ghế này thì còn có thể có ý gì? Tất nhiên là sau này sẽ hoàn toàn do một mình cô nắm quyền Mộ gia."

"Cô có quyền chi phối tất cả gia tài, tài sản riêng của Mộ gia. Mà quyền sinh sát trên dưới toàn tộc Mộ gia cũng nằm trong tay cô, là giết hay róc thịt, là thả hay giữ đều do cô định đoạt."