Thật ra Cậu Vạn cũng không biết, vừa rồi anh lao về phía Trúc Diệp Kỳ chính là cố ý muốn chọc giận cô ta. Ban nãy lúc anh xuống dưới đã đi qua cái giếng ở gần đó, phát hiện ra vấn đề của cái giếng này.
Lúc ấy anh cũng không để ý, nhưng mà sau khi Trúc Diệp Kỳ xuất hiện, anh đột nhiên cảm thấy có thể biến cái nắp giếng này thành một cái bẫy.
Anh cố ý ở trước mặt Trúc Diệp Kỳ đảo một vòng, chọc giận cô ta để cho cô ta đuổi theo anh.
Quả nhiên Trúc Diệp Kỳ đã mắc mưu, trực tiếp chạy tới. kết quả cô ta đạp trúng cái nắp giếng kia rơi vào trong cái bẫy.
Anh nắm lấy cơ hội, há lại có thể bỏ qua cho cô ta sao? Trực tiếp lái xe xông tới, định giải quyết nữ ma đầu này!
Đối mặt với chiếc xe hùng hổ lao tới, Trúc Diệp Kỳ nhíu mày, tay phải bắt lấy chuôi đạo.
Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, chuyện ngoài ý muốn đột ngột phát sinh.
Anh đột nhiên bẻ lái, chiếc xe vòng qua người Trúc Diệp Kỳ, đụng thẳng vào bức tường bên cạnh.
Trúc Diệp Kỳ đã rút trường đao ra được nửa mét, cô ta vốn còn đang định xuất đao.
Không ngờ anh lại làm ra chuyện như thế, khiến cho cô ta nhất thời mờ mịt.
Theo lý mà nói, anh đã có cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, không phải là nên trực tiếp đậm cô ta sao?
Vừa rồi, cho dù là cô ta cũng không xác định được bản thân có thể tránh thoát một kiếp này hay không?
Nhưng mà, vì sao anh lại đột ngột thay đổi chủ ý?
Trúc Diệp Kỳ cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, cô ta nhanh chóng nhảy từ trong giếng nước ra ngoài.
Mà anh bỏ lỡ cơ hội như vậy, cũng lập tức lái xe hốt hoảng bỏ chạy.
Trúc Diệp Kỳ đứng yên tại chỗ, cô ta không có đuổi theo, mà chỉ nhìn về phía sau lưng.
Ở sau lưng cô ta cách đó không xa có một cô bé đang đứng.
Cô bé xách theo một cái giỏ hoa, chỉ ngây ngốc đứng yên tại chỗ, hình như là bị tình huống vừa rồi sọa sợ ngây người.
Rất rõ ràng, vừa rồi nếu như anh đụng vào cô ta, tất nhiên cũng sẽ đụng vào cô bé này.
Cho nên vào thời khắc mấu chốt anh lại thay đổi phương hướng, không phải vì không muốn đâm cô ta, mà là anh không muốn làm cô bé này bị thương.
Trúc Diệp Kỳ nhìn chi I chăm vào cô bé đằng sau một hồi, cô ta nhận ra cô bé này, chính là cô bé vừa rồi đã bán hoa cho anh.
Bây giờ cô bé lại xách tiếp một cái lẳng hoa, tiếp tục tới đây bán hoa.
Rõ ràng cô bé này chính là thể loại trẻ em bán hoa bị kẻ lừa đảo khống chế.
Nhưng mà lúc Trúc Diệp Kỳ nhìn thấy cô bé, trong mắt lại có một chút dịu dàng hiếm thấy. Cô ta đi qua đó, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô bé, thấp giọng nói: “Không có việc gì, không cần phải sợ!”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chị ơi, chị mua một bó hoa đi”
Trúc Diệp Kỳ nhìn vào lẳng hoa kia, nhẹ giọng nói: “Chờ chị một chút, chị sẽ nhanh chóng tới mua ngay.
Cô ta nói xong, đứng dậy, nhanh chóng chạy ào vào cái hẻm nhỏ bên cạnh.
Lâm Mạc Huy bỏ lỡ cơ hội, sẽ không tiếp tục nán lại.
Anh lái xe liên tiếp phóng nhanh, chạy như điên ra ngoài thành phố.
Chỗ này đã bị Trúc Diệp Kỳ phát hiện, anh không thể tiếp tục ở lại trong này.
Một đường bay như tên bắn, gần mười phút sau, xe đã lái ra khỏi khu vực thành thị. Anh nhìn thấy sau lưng không có ai đuổi theo, rốt cuộc cũng thở phào một hơi. “Sao Trúc Diệp Kỳ lại tìm ra được chỗ này?” Anh ngạc nhiên nói.
Vẻ mặt Cậu Vạn cũng mờ mịt: “Không biết nữa. Chúng ta chạy tới chỗ này, cơ bản không một ai biết, cô ta tìm bằng cách nào được chứ?"
Trong lúc hai người còn đang ngạc nhiên, phía trước xuất hiện một cái lối rẽ.
Anh vòng qua lối rẽ, đột nhiên phát hiện ở giữa con đường phía trước có một người đang đứng, rõ ràng chính là Trúc Diệp Kỳ.
Vẻ mặt anh đột nhiên thay đổi, Trúc Diệp Kỳ này sao lại đuổi được tới đây?
Đường núi chật hẹp, có muốn quay đầu cũng không thể được. Anh cắn chặt răng, đột nhiên giẫm xuống chân ga, lái xe phóng thẳng tới, anh cũng không còn lựa chọn nào khác.
Vào lúc này, Trúc Diệp Kỳ cũng nắm lấy chuôi đạo. Lúc chiếc xe vọt tới trước mặt cô ta, chỉ nghe leng keng một tiếng, trường đao xuất ra khỏi vỏ!
Hai tay Trúc Diệp Kỳ nằm chặt đao, nghênh đón chiếc xe, bất ngờ chém xuống một đao!