Cậu Vạn đột nhiên cảm thấy, khoảng thời gian mà cô ta ở chung với Lâm Mạc Huy đã làm cho nhận thức trước đó của bản thân cô ta thay đổi rất nhiều.
Cô ta không khỏi nhớ tới câu nói lúc trước mà anh đã nói với cô ta. Ở trong mắt thầy thuốc, tất cả sinh mệnh đều là ngang hàng, phải được đối xử công bằng. Hoặc là ở trong mắt anh, những chúng sinh này đều là ngang hàng!
Đây chính là phẩm chất vượt trội hơn người bình thường của anh, là một loại đức tính lương thiện thương xót chúng sinh, là phẩm chất riêng mà đám con em thế gia như bọn họ cho dù bị ép cũng không có được.
Cậu Vạn nhìn anh, không hiểu vì sao, trong thời khắc này, cô ta đột nhiên cảm thấy cả người anh giống như đang tỏa sáng.
Cái này, chắc là cái mà bọn họ gọi là sức hấp dẫn của nhân cách!
Lâm Mạc Huy hỏi: “Cô ăn no chưa?”
QC
Cậu Vạn: “Tôi..”
Cô ta vừa mới nói được một chữ, lại phát hiện sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
Cô ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ góc đường có một cô gái mặc áo màu xanh đang đứng. Trên lưng cô gái kia đeo một thanh trường đao, trên mặt phủ một tấm lụa mỏng màu xanh, rõ ràng chính là
Trúc Diệp Kỳ của Vân Trung!
Sắc mặt Cậu Vạn trong nháy mắt cũng thay đổi. Bọn họ đã trốn tới chỗ này rồi, vậy mà sao Trúc Diệp Kỳ lại có thể tìm ra được chứ? “Vậy còn anh?” Cậu Vạn vội vàng hỏi. “Lái xe tới cửa đón tôi! Nếu như tôi chạy không được thì cũng đừng có để ý tới tôi, cô có thể dẫn người của nhà họ Vạn tới cứu tôi!”
Anh quát khế một tiếng, tự mình chạy tới cửa, siết chặt hai tay nhìn chằm chằm vào Trúc Diệp Kỳ ở phía đối diện.
Cậu Vạn biết, Lâm Mạc Huy ở trong này là vì anh muốn kéo dài thời gian với cô ta.
Đến lúc này, Cậu Vạn cũng không tiếp tục lề mề nữa, cô ta nhanh chóng chạy ra ngoài, đi qua bên kia khởi động xe.
Lúc này, Trúc Diệp Kỳ cũng di chuyển.
Cô ta từ góc đường chậm rãi đi tới, cũng không vì Cậu Vạn rời đi mà tăng tốc. Ở trong mắt cô ta, hình như cả anh và Cậu Vạn đã không còn khả năng trốn thoát.
Anh giống như lâm phải đại địch, biết rõ cho dù anh có ăn khí huyết đan thì cũng hoàn toàn không phải đối thủ của cô ta.
Nếu như hai người thật sự đối đầu, anh cơ bản khó mà tránh khỏi một kiếp.
Nhưng mà lúc này anh cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể kiên trì thủ ở chỗ này. May là tốc độ của Cậu Vạn đã nhanh hơn một chút.
Trước khi Trúc Diệp Kỳ đuổi tới nơi này, cô ta đã lái xe lao đến: “Thần y Mạc Huy, mau lên xe!”
Anh không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng nhảy vào trong xe. “Để tôi lái!”
Anh quát khế một tiếng.
Cậu Vạn cũng không nói nhảm, lập tức nhường lại ghế lái cho anh. C*ập nhật nhanh nhất trên ТгцyenАРР.cом
Anh siết chặt tay lái, đạp thẳng vào chân ga tăng tốc độ lên mức tối đa, chiếc xe ầm một tiếng lao nhanh về phía Trúc Diệp Kỳ.
Cậu Vạn không khỏi sửng sờ: “Thần y Mạc Huy, anh muốn đâm chết cô ta sao? Vô dụng thôi, khinh công của
Trúc Diệp Kỳ rất tốt!”
Anh không nói gì, chỉ lái xe đùng đùng lao tới.
Trong mắt Trúc Diệp Kỳ hiện lên một tia khinh thường, không tránh đi mà còn tiến tới, chạy về phía chiếc xe.
Ngay tại chỗ còn cách cô ta hơn mười mét, anh đột nhiên bẻ lái, chiếc xe bất thình lình quay đầu, trực tiếp chuyển hướng vào ngã tư đường bên cạnh.
Trúc Diệp Kỳ vốn đã nắm lấy chuôi trường đao, chợt thấy anh lái vào ngã tư đường bên cạnh, không khỏi giận tím mặt. “Chạy sao?”
Cô ta gầm lên một tiếng, tăng tốc chạy như điên tới, chuẩn bị đuổi theo.
Ai ngờ, cô ta vừa mới chạy được hai bước, dưới chân đột nhiên trống rỗng, cái nắp giếng của cống thoát nước kia rõ ràng là một cái nắp hỏng, đúng lúc lại bị cô ta đạp xuống.
Trúc Diệp Kỳ không dự đoán được tình huống như vậy, hoàn toàn không kịp phản ứng, nửa người trực tiếp rơi xuống giếng.
Mà ngay lúc này, anh cũng mạnh mẽ quay đầu xe lại, nhanh chóng lao về phía Trúc Diệp Kỳ, muốn đâm chết cô ta tại chỗ!
Cậu Vạn mở to hai mắt ra nhìn, rốt cuộc cô ta đã biết anh muốn làm gì. Anh không định chạy trốn, mà là muốn đâm chết Trúc