Hứa Thanh Tuyết chép miệng một cái: "Cô ấy đương nhiên là biết! “Nhưng mà, người ta đã chấm người này rồi." “Mọi người không biết sao? Nữ cường nhận đều thích nuôi tiểu bạch kiểm t
Hứa Thanh Mây chau mày: “Thanh Tuyết, đủ rồi!” “Em đang nói cái gì vậy?
Hứa Thanh Tuyết lập tức trả lời: “Em nói sai sao?” “Chị nhìn bộ dạng cô ta và Lâm Mạc Huy liếc mắt đưa tình “Chị à, cũng chỉ có chị chịu được thôi, nếu đổi thành em, đã sớm đuổi anh ta đi rồi!"
Hứa Thanh Mây trầm giọng: "Em đừng ăn nói linh tinh. “Chị tin Lâm Mạc Huy “Hơn nữa, Lâm Mạc Huy từng giúp đỡ chủ tịch Tổng cho nên chủ tịch Tổng rất biết ơn Lâm Mạc Huy, đây là quan hệ bạn bė." “Em về sau đừng nói những chuyện này nữa!"
Hứa Thanh Tuyết bĩu môi, thấp giọng thì thầm, rõ ràng là đang tức giận.
Ở một bên, mấy người Ngô Trung Kiên, cứ nhìn chăm chăm Lâm Mạc Huy, cực kì hâm mộ.
Mặc dù Hứa Thanh Mây nói như vậy, nhưng họ đâu phải đô ngốc.
Quan hệ bạn bè gì đó, có thể tăng bình Romanee Conti mấy trăm vạn sao?
Hơn nữa, suy nghĩ kĩ lại, vừa rồi ánh mắt của Tổng Lan
Ngọc đa số đều dùng trên người Lâm Mạc Huy.
Đối với một người phụ nữ, chỉ khi là người mà họ thích thi mới chú ý nhiều đến như vậy.
Tổng Lan Ngọc này khẳng định là có thích Lâm Mạc Huy Ngô Tân Bình trong lòng rất ghen tị.
Từ khi Tổng Lan Ngọc bước vào phòng, anh ta đã bị cô ta thu hút rồi.
Anh ta vốn dĩ nghĩ mình từ nước ngoài trở về, thân phận cao quý, năm được Tổng Lan Ngọc khẳng định không vấn đề gì. Nhưng bây giờ anh ta lại phát hiện, khoảng cách giữa mình là Tổng Lan Ngọc quá lớn.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, Tổng Lan Ngọc lại thích Lâm Mạc Huy, thắng ở rể mà anh ta xem thường.
Anh ta thật sự không phục chút nào!
Phương Như Linh mắt sáng lên, cười nói: “Lâm Mạc Huy, quan hệ của cháu và chủ tịch Tổng không tôi. “Vậy cháu có thể nói với cô ấy, để cô ấy ký hợp đồng với công ty của chủ ba, chốt hạng mục này trước." “Cháu cũng biết, chú ba của cháu lần này về nước là giảm đốc của một công ty, nên cần làm chút thành tích cho ông chủ xem. “Hạng mục lần này ký xong rồi, vậy thì chú ba của cháu cũng nở mày nở mặt." Lâm Mạc Huy chau mày: "Dì ba, chuyện này sợ rằng cháu không quyết định được. "Cháu và chủ tịch Tổng chỉ là bạn bè, cháu không thể can thiệp vào công việc kinh doanh của công ty cô ấy!” Phương Như Linh nói: "Ai da, cũng đâu phải chuyện gì lớn đâu, cũng chỉ là kỷ một hợp đồng thôi mà!” “Dù sao cô ấy kí với ai mà chẳng là kí?" “Hơn nữa, chú ba của cháu là tổng quản lý công ty, ông ấy còn hại cháu hay sao?” “Chúng ta đều là người một nhà, cháu cũng không muốn chủ và dì ba của cháu mát mặt, đúng không?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Trong lòng Lâm Mạc Huy thấy rất khó chịu, Phương Như Linh đang lấy đạo đức ra để uy hiếp anh.
Không giúp đỡ thì sẽ khiến họ mất mặt
Đây là logic gì vậy?
Cộng thêm một màn họ vừa chửi rủa anh lúc nãy, anh còn cần cho họ mặt mũi sao?
Hửa Thanh Mây trực tiếp nói: “Di ba, chuyện liên quan đến công việc, người ngoài nhúng tay vào không được hay cho lắm." "Dù gì, chuyện kinh doanh, vẫn nên là do bản thân làm chủ "Làm bạn bè, nếu như can thiệp vào chuyện kinh doanh của người ta, cũng không hợp quy tắc
Phương Như Linh sắc mặt lạnh lùng, hạ giọng: "Thanh Mây, ngay cả cháu cũng không muốn giúp bạn dì sao?” “Haha, đây đúng là tình người bạc bẽo mà!" “Cháu có phải đã quên hồi nhỏ dì đối xử tốt với cháu như thế nào không?” “Dì lúc đó móc tim móc phối ra tốt với cháu, cháu bây giờ thì sao?” “Giúp chút chuyện thôi, mà nhìn cháu trốn tránh thế này đây. “Nếu cháu không muốn giúp, nói một tiếng là được" “Bọn dì cũng không phải là loại người mặt dày, sẽ không ép cháu phải giúp." “Dù gì bây giờ cháu lớn rồi, cũng không cần đến dì ba này nữa, cháu đầu còn xem ta ra gì!"
Sắc mặt Hứa Thanh Mây cực kì ngại ngùng, Phương Như Linh đây là đang lấy tình thân ra nói với cô, cô không có cách nào để từ chối hết.
Phương Như Nguyệt thấy Phương Như Linh tức giận, vội vàng nói: "Ai da, Thanh Mây, con để Lâm Mạc Huy nói giúp một lời đi." “Không phải là chuyện một câu nói thôi sao?” “Chủ tịch Tổng nhiều tiền như vậy, công ty cũng lớn, một hạng mục nhỏ này, cũng đầu tổn bao nhiều sức đầu?” “Nói không chừng chủ tịch Lan sẽ không đích thân theo hạng mục này, con tùy ý nói với thư ký của cô ấy là được. “Khi con còn bé, dì ba đối xử với con rất tốt, con đừng làm dì đau lòng!”
Hứa Thanh Máy thấy rất bất lực, cô thật sự không thể tự mình quyết định. Lâm Mạc Huy thấy Hứa Thanh Mây đang khó xử, bèn nhỏ giọng nói: "Mẹ à, nếu dì ba đã nhờ, vậy con sẽ nói với chủ tịch
Tổng một chút "Nhưng mà, hạng mục này có thành hay không, con cũng không chắc chắn đầu Phương Như Nguyệt vội vàng nói: "Ai da, chỉ cần cậu đồng ý nói, vậy nhất định là không có vấn đề gì. "Chủ tịch Tổng hiện tại tin tưởng cậu như vậy, lời cậu nói, cô ấy nhất định sẽ nghe" "Linh, em đừng lo, cứ để Trung Kiên làm " “Hạng mục này, tuyệt đối không có vấn đề
Phương Linh lúc này mới cười nói: “Vậy là được rồi! “Thanh Mây, chồng của cháu, đúng là người không tồi!" “Chúng ta là người một nhà, nên giúp đỡ nhau!" “Ừm, đúng vậy” “Để chờ chú ba của cháu bàn xong hạng mục này, dì để chú ba sắp xếp cho cháu một vị trí tốt ở công ty. “Cháu cũng biết, công ty chủ ba cháu là doanh nghiệp nước ngoài, lương tháng cũng phải hơn vạn “Chúng ta lại có quan hệ như vậy, cháu đến chỗ chủ ba cháu làm, ông ấy sẽ không đối xử tệ với cháu" “Dì bảo đảm, một tháng cháu ít nhất kiếm được hơn một vạn năm!” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Lâm Mạc Huy cười ngại ngùng, anh thực sự không dám nói thêm gì.
Lúc này, Hứa Thanh Tuyết đột nhiên nói. “Dì ba, vẫn là thôi “Lâm Mạc Huy làm chủ nhiệm khoa ở bệnh viện, vị trí chủ nhiệm khoa này, nhà cháu phải tốn không ít tiền giúp anh ấy. "Bây giờ chạy đi chỗ khác làm, không phải là phí tiền của nhà cháu sao?"
Hứa Thanh Mây đau đầu nói: “Thanh Tuyết, em nói linh tinh gì vậy?” Hứa Thanh Tuyết trừng mắt nói: “Em nói sai sao? “Chị hỏi bố đi, lúc đó tiên là do ông ấy lấy ra. “Tốn bao nhiêu tiền là bố mẹ rõ ràng nhất.
Phương Như Linh ngây ra: “Sao cơ, nó làm việc ở bệnh viện là nhờ quan hệ vào được sao
Ngô Phi Điệp cười: "Trời ơi, em còn nghĩ anh rể là bác sĩ thật cơ" “Không nghĩ tới, ngay cả công việc này cũng là nhờ quan hệ để vào
Hứa Thanh Tuyết: "Hứ, anh ta còn chưa tốt nghiệp trường nghề, căn bản chưa học đại học. “Dựa vào năng lực của mình làm bác sĩ, ngồi lên ghế trưởng khoa, ai tin được chứ?” “Nếu không phải bố mẹ bỏ tiền ra, anh ta bây giờ vẫn còn cọ nhà vệ sinh ở bệnh viện ý cơ
Hứa Thanh Mây đau đầu, đạp bàn đứng dậy, "Hứa Thanh Tuyết, em nói đủ chưa?" "Mấy ngày nay chị chưa tính sổ với em, em nghĩ là chị quên mấy chuyện em làm lúc trước sao?" “Hay là chúng ta cùng tính hết số nợ lúc trước nhé?"
Hứa Thanh Tuyết không dám nói chuyện nữa.
Hứa Đình Hùng tức giận. "Thanh Mây, con nói cái gì vậy?” “Nhà dì ba con còn ở đây, ồn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa?"
Hứa Thanh Mây vội nói: “Con nói gì chứ?" “Bố thấy mấy lời nó nói không, đó còn là lời mà người có thể nói sao?"
Phương Như Nguyệt vội vay tay nói: "Ai da, được rồi được rồi, đều ít nói một chút đi." “Người nhà sao lại như vậy chứ?" “Thanh Tuyết, con cũng đừng nói nữa
Hứa Thanh Tuyết cúi đầu cười lạnh, mục đích của cô ta đã đạt được rồi, đó chính là khiến Lâm Mạc Huy ở trước mặt nhà dì ba mất hết mặt mũi
Sắc mặt Hứa Thanh Mây tái mét, nếu như không phải nhà dì ba đang ở đây, chuyện lần này cô nhất định sẽ không tha cho
Hứa Thanh Tuyết. Ngược lại Lâm Mạc Huy lại rất bình tĩnh, sự ghét bỏ của nhà họ Hứa với anh, anh sớm đã quen rồi.