Người phụ nữ này nghe thấy âm thanh, quay đầu nghi ngờ nhìn Ngô Trung Kiên: “Ông là?" Ngô Trung Kiên liền trả lời: “Ồ, tôi là Ngô Trung Kiên, là giám đốc công ty dưới trưởng tập đoàn Diệu Luân “Vào sinh nhật mười tám tuổi của cô, cha cô từng mời tôi đến chúc mừng sinh nhật cô. “Tôi hiện tại được điều đến công ty con Phù Nam, đảm nhiệm chức vụ tổng quản lý” “Bình, Phi Điệp, mau đến chào hỏi với cô Lộ Tây Á
Ngô Tân Bình và Ngô Phi Điệp lập tức đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi với Lộ Tây Á.
Đặc biệt là Ngô Tân Bình, ánh mắt cực kì chăm chú.
Anh ta biết rằng, đây là con gái ông chủ bố anh ta, là một cô chủ hàng thật giả thật, xinh đẹp giàu có. Nếu như anh ta với được tới Lộ Tây Á, cả đời này cũng không cần lo gì nữa rồi.
Nhưng mà, Lộ Tây Á hoàn toàn không hề quan tâm đến bọn họ, chỉ tùy ý gật gật đầu: "Ô, thì là ra các người."
Nói xong, cô cũng không hề để ý đến họ, chỉ cười rời nhìn về phía Tổng Lan Ngọc. “Chủ tịch Ngọc Lan, tôi vừa mới đi ra ngoài, phục vụ liền bảo tôi cô đến rồi. “Tốt quá đi, trước đây tôi có đến công ty cô vài lần, nhưng đều không gặp được cô “Không biết hôm nay cô có bận chuyện gì không, cho thể cho tôi mười phút, à không, chỉ cần năm phút thôi, tôi muốn giải thích về chuyện lần trước." "Lần trước, là do nhân viên thao tác sai, tất cả đều là hiểu
Đảm người Ngô Trung Kiên ngơ ngác, đây là tình huống gì Cô chủ Lộ Tây Á, con gái yêu của ông chủ ông ta lại cung vậy? kinh như vậy với Tổng Lan Ngọc, đây là gặp quỷ à?
Tổng Lan Ngọc chỉ chau nhẹ mày: “Ngại quá, hôm nay tôi đang gặp bạn “Nếu có chuyện gì, để hôm khác đến công ty tôi rồi nói." “Khi tôi tan làm, không muốn bàn chuyện công việc!
Lộ Tây Á không hề tức giận, ngược lại còn vô cùng vui vẻ: “Thật xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.” “Vậy hai ngày này muốn đến công ty cô thị lúc nào là phù hop?"
Tổng Lan Ngọc suy nghĩ một chút: "Như vậy đi, chút nữa cô tìm thư kí của tôi, để cô ấy đưa số điện thoại của mình cho cô “Lần sau nếu muốn tìm tôi, có thể hẹn trước với thư ký, như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Lộ Tây Á cực kỳ kích động, lập tức nói: "Cảm ơn chủ tịch Ngọc Lan, cảm ơn chủ tịch Tổng "Chủ tịch Ngọc Lan, vậy tôi không làm phiền cô nữa, tôi xin phép.
Lộ Tây Á cúi gập người đi ra ngoài, mà những người trong phòng vẫn còn đang ngây ngốc. Đám người Ngô Trung Kiên sững sở, bọn họ thực sự không hiểu, một cô chủ như Lộ Tây Á tại sao lại cung kính với Tổng
Lan Ngọc như vậy.
Hơn nữa, Tổng Lan Ngọc còn có thái độ như vậy. Chỉ cho Lộ Tây Á số điện thoại của thư ký, lại không cho số của mình. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Mã Lộ Tây Á cũng không thể thấy mình bị xúc phạm, ngược lại còn rất vui sướng, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Lẽ nào, trong lòng Lộ Tây Á thấy mình không đủ tư cách để tự mình nói chuyện với Tổng Lan Ngọc, chỉ có thể trao đổi với thư kỷ với Tổng Lan Ngọc rồi!
Lúc này, nội tâm của đám người Ngô Trung Kiên đều tan vỡ
Bọn họ rốt cuộc hiểu rằng, người phụ nữ quốc sắc thiên hương trước mặt mình đang không hề bốc phét, mà cô ấy thật sự có năng lực đó.
Tổng Lan Ngọc ngồi xuống uống rượu cùng Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây, nói thêm vài câu liền rời đi. Trong lúc đó, bốn người Ngô Trung Kiên đều cúi thấp đầu, không dám thở mạnh, chỉ sợ Tổng Lan Ngọc chú ý đến bọn họ. Khó lắm mới chờ được đến khi Tổng Lan Ngọc rời đi, Ngô Trung Kiên vội vàng hỏi: “Vị này rốt cuộc là ai vậy?” "Cô ấy chỉ là bà chủ một nhà hàng, sao..sao có thể khiến
Lộ Tây A cung kính với mình như vậy?"
Hứa Đình Hùng mặt vô cùng kiêu ngạo nói: "Vị đó là cô Tổng Lan Ngọc, là cô chủ của một trong mười đại gia tộc lớn tại thành phố Hải Tân. “Một tay cô ấy sáng lập tập đoàn Văn Hải, hiện nay nằm trong top mười doanh nghiệp lớn của thành phố Hải Tân!" “Nhà hàng này, năm trong số tài sản của cô ấy, căn bản không đáng là gì!”
Khi Hứa Đình Hùng nói những lời này, biểu cảm cực kì đắc ý. Bởi vì, ngay từ lúc đầu, Ngô Trung Kiên đã xem thường ông rồi, thấy ông chỉ là phế vật mà gia tộc vứt bỏ.
Mà bữa cơm này, từ đầu đến cuối, cả nhà Ngô Trung Kiên vẫn luôn thể hiện mình từ nước ngoài trở về, vẫn luôn xem thường bọn họ.
Nội tâm Hứa Đình Hùng vốn đã tức giận từ sớm, chỉ là không tìm được cơ hội để phát cáu.
Bây giờ, Tổng Lan Ngọc ghé qua một lần.
Mặc dù không nói với ông lời nào, nhưng cũng đã cho ông chút mặt mũi, nên giọng điệu cũng vì thế mà cao lên không ít.
Ngô Trung Kiên trừng mắt, vội vàng nói: “Anh... Anh vừa nói cái gì?" “Tập đoàn Vân Hải là do cô ấy sáng lập “Anh...anh không phải đang đùa đấy chứ?” Hứa Đình Hùng cười lạnh: "Tôi giống đang đùa sao?" "Toàn bộ người dân thành phố Hải Tân này đều biết, tập đoàn Văn Hải là do một tay Tổng Lan Ngọc sáng lập, đồng thời vận hành cho đến nay.
Ngô Trung Kiên thầm hít sâu, sắc mặt hoảng loạn tột độ.
Phương Linh nhỏ giọng nói: "Chồng, sao
Ngô Trung Kiên ũ rũ, giọng run rẩy nói: “Chúng ta. Chúng ta lần này tới Phù Nam, khách hàng quan trọng nhất chính là tập đoàn Vân Hải “Khi ông chủ đền, còn dặn dò tôi, cho dù như thế nào cũng phải kí được với tập đoàn Vân Hải” “Nếu như không làm được, không chỉ công ty con Phù Nam phải đóng cửa, sợ rằng cả tổng công ty cũng khó duy trì tiếp. “Cô Lộ Tây Á sớm đến Phù Nam có lẽ là vì chuyện này. Phương Như Linh biến sắc: “Đây... Đây là thật sao?” “Trời ơi, nếu như hạng mục này thất bại, vậy... Vậy thì anh cũng sẽ thất nghiệp đúng không?"
Ngô Trung Kiên bộ dạng như sắp khóc. "Đó không phải vấn đề thất nghiệp." “Nếu như hạng mục này thất bại vì chúng ta, ông chủ. Ông chủ nhất định sẽ giết chúng ta!
Sắc mặt Phương Như Linh và hai đứa con phút chốc trở nên vô cùng khó coi. Nghĩ lại những lời châm chọc khiêu khích mà họ nói với
Tổng Lan Ngọc, đặc biệt là Ngô Phi Điệp trực tiếp tỏ vẻ trào phúng, hạng mục này, liệu còn tiếp tục được không?”
Khi Tổng Lan Ngọc đi, còn liếc qua bọn họ, mặc dù không nói chuyện, nhưng rõ ràng là đang rất tức giận.
Bọn họ vậy mà chọc phải nhân vật lớn, nếu như để ông chủ biết, có lẽ sẽ trực tiếp giết họ luôn
Trầm mặc một lúc, Phương Linh đột nhiên xấu hổ cười một tiếng: "Ai da, Thanh Mây, người bạn này của cháu... Cũng tốt đây chứ “Tim bạn chính là nên như vậy, thật thà chăm chỉ, còn có chí tiến thủ." “Mặc dù mất chọn chồng của cháu không ổn cho lắm, nhưng chọn bạn vẫn khá được đấy! Hứa Thanh Mây lạnh lùng nói: "Dì ba, dì nhầm rồi." “Chủ tịch Tổng là bạn của Lâm Mạc Huy, không phải bạn của cháu" “Cháu cũng không có mặt mũi lớn như vậy, có thể khiến chủ tịch Tổng miễn phí cho chúng ta, càng đừng nói là Romanee Contii mấy trăm vạn
Phương Như Linh mắt trừng lớn. "Cháu.. Cháu nói cái gì?” “Cô ấy là bạn của chồng cháu?” “Thanh Mây, cháu đang lừa dì à?” “Làm sao có thể được cơ chứ?"
Hứa Thanh Tuyết châm chậm nói: "Có gì là không thể chứ?" “Hừ, Tổng Lan Ngọc đó cả ngày đều bám theo Lâm Mạc
Huy “Cháu thấy, nếu như chị cháu và Lâm Mạc Huy ly hôn, Tổng Lan Ngọc có khi sẽ ôm Lâm Mạc Huy về phía mình ngay lập tức ý
Lời này của Hứa Thanh Tuyết thực ra là đang chia rẽ quan hệ của Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây. Nhưng mà, nghe vào trong tại của Phương Linh thì lại khác rôi.
Bốn người nhà Phương Linh sắc mặt kinh ngạc và khó hiểu. Đặc biệt là Ngô Trung Kiên và Ngô Tân Bình đang cực kì đồ
Dựa vào đâu chứ?
Một nữ chủ tịch xinh đẹp tài giỏi tại sao lại nhìn trúng tên ki. ăn bám như Lâm Mạc Huy chứ?
Hơn nữa, nhìn tình cảnh này, còn muốn ôm Lâm Mạc Huy ve?
Lâm Mạc Huy này rốt cuộc có cái gì tốt chứ? Ngô Phi Điệp không nhịn được hỏi: “Cô ấy không biết Lâm Mạc Huy là ở rể sao?" "Mọi người cũng không nhắc nhở cô ấy sao?"