Hứa Thanh Mây đã sớm quen với kiểu uy hiếp này rồi.
Cô thậm chí còn không thèm quay đầu lại, trực tiếp đi ra ngoài.
Phương Như Nguyệt phát ra tiếng than rét lạnh, ngồi bịch xuống dưới đất: “Trời ơi, sao tôi lại có đứa con gái bất hiểu như vậy chứ!" “Nếu biết mày không quan tâm đến việc sống chết của bố mẹ mình như vậy, từ đầu tạo đã không sinh mày ra.” “Tôi không muốn sống nữa, không muốn sống nữa, tôi sống còn có ý nghĩ gì cơ chứ...
Hứa Đình Hùng ngược lại cắn chặt răng: "Hứa Thanh Mây, mày đứng lại đẩy cho tao!" "Mày có nghe thấy không? Mày đứng lại cho tao!”
Hứa Thanh Mây vẫn không hề quay đầu. Hứa Khánh Quân cười lạnh: “Đình Hùng, đây chính là đứa con gái có hiểu của anh đây u!" “Chậc chậc, tối nay anh mời chúng tôi tới xem nhà mới, hay là đến để xem kịch hay nhà mình vậy?”
Hứa Thanh Tùng cười nói: “Ông nội, không phải thế này cũng tốt sao?" “Kẻ xấu ắt gặp quả báo. “Bác trai và bác gái cả đời làm nhiều chuyện ác như vậy, bây giờ gặp chuyện như vậy cũng là đáng đời.
Hứa Kiều Linh bĩu môi: “Bác à, muốn dùng cách bán con gái để đổi lấy căn nhà, thì trước hết phải để con gái ly hôn đã chứ.” “Con gái bác bây giờ không phải đang ở cùng với một tên vô dụng sao, đây là muốn gả con gái cho hai nhà, làm vợ hai người à?" “Bác trai, bác cũng biết đùa ghê đó!” Người xung quanh đều bật cười.
Nói thật lòng, chuyện tối nay đi đến bước đường này, mọi người đều là tâm thái xem kịch. Nhìn thấy Hứa Thanh Mây muốn đi ra cổng, bà Vương liền tiến lên. "Chủ tịch Thanh Mây, đừng vội đi như vậy!” "Không phải cô muốn biết tình hình của Lâm Mạc Huy sao?”
Mặt Hứa Thanh Mây biến sắc, vội vàng nói: “Lâm Mạc Huy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" “Nếu... Nếu như các người dám làm gì Lâm Mạc Huy, tôi nhất định sẽ không tha cho mấy người!"
Bà Vương cười nói: “Đừng sốt ruột, cô sẽ nhanh chóng biết ngay thôi.” “Mau mau mau, cứ ngồi xuống trước. Lúc này, Tổng giám đốc Vương đem chìa khóa nhà đưa cho Hứa Đình Hùng.
Hứa Đình Hùng mặc dù rất tức giận, nhưng khi lấy được chìa khóa vẫn vô cùng vui vẻ.
Tổng giám đốc Vương, ngài thật thấu tình đạt lý!”
Hứa Đình Hùng cười nói.
Mặt Tổng giám đốc Vương đầy ý cười, lớn giọng nói: “Tối nay mời mọi người đến đây, thứ nhất là để tham quan nhà mới của lão Hùng nhé.” “Thứ hai là muốn mọi người làm chứng. “Con trai của tôi, nhất kiến chung tình với Chủ tịch Thanh Mây, ước mong lớn nhất chính là lấy Chủ tịch Thanh Mây đây làm vợ. “Hôm nay, tôi mời mọi người đến làm chứng, quá trình con trai tôi cầu hôn Chủ tịch Thanh Mây!”
Tổng giám đốc Vương vừa nói dứt lời, đèn trong sân đồng loạt sáng lên.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy trong sân treo đầy những dải lụa đỏ. Mà ở chính giữa sân, Vương Hoàng Minh thân hình cao lớn, một thân tây trang, một tay cầm bó hoa tươi đứng ở đó.
Nếu như không phải đang cuốn băng, thì anh ta vô cùng phù hợp toàn bộ điều kiện của bạch mã hoàng tử.
Những người con gái đang đứng tại đó, khi thấy một màn này đều không khỏi rung động.
Vương Hoàng Minh đẹp trai, gia thế cũng tốt. Hơn nữa còn chọn màn ra mắt như thế này, liệu có người con gái nào có thể chống đỡ lại được cơ chứ.
Nhưng mặt của Hứa Thanh Mây vẫn rất lạnh lùng.
Cô lớn giọng nói: “Tổng giám đốc Vương, mong ông tự trọng.” “Tôi đã kết hôn rồi, tôi đã có chồng” “Cho nên, các người không cần phải phí tâm tư làm gì!”
Tổng giám đốc Vương cười nói: “Chủ tịch Thanh Mây, tôi hiểu ý của cô. Nhưng mà, Lâm Mạc Huy chỉ là một người ở rể.” “Anh ta muốn lừa hết gia sản của cô nên mới chịu đến ở rể." “Loại người đó, hoàn toàn không xứng với “Ngược lại, con trai tôi và cô, nam thanh cô." nữ tú, môn đăng hộ đối, đây mới là cuộc hôn nhận tốt nhất.” “Tôi đứng ở góc độ một người từng trải, vẫn là muốn khuyên cô một câu "Phụ nữ, quan trọng nhất là gả cho đúng người." “Tên Lâm Mạc Huy đó không xứng với cô, cô xứng với điều tốt hơn nữa!”
Mọi người đều lần lượt gật gật đầu đồng ý. Tâm tư của mọi người đều giống nhau, một người ăn bám và một cậu trai nhà giàu, cái này còn cần chọn sao? “Một tên vô dụng ăn bám vợ, cô còn nuôi hẳn nữa, có thấy mất mặt không?” “Cô xem nhà Tổng giám đốc Vương thật có thành ý, cậu Vương Hoàng Minh đây cũng rất tốt với cô, không hề ghét bỏ quá khứ của cô, lẽ nào cô không hề cảm động chút nào sao?" “Làm người, có thể sai một số chuyện, nhưng một số thứ, tuyệt đối không thể sai được. Gả cho sai người, chính là chuyện sai cả một đời đấy!”
Những người nói lời này, có một số là bạn bè của Tổng giám đốc Vương, một số còn lại là bạn của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt.
Nhưng cho dù là ai, thì đây đều là lời phát ra từ sâu trong tâm phổi của họ.
Dù gì, trong mắt họ, gả cho một tên vô dụng ăn bám là sự sỉ nhục lớn nhất.
Bây giờ có một chàng trai nhà giàu nguyện ý cưới mình, hơn nữa, còn nguyện ý bỏ ra nhiều thứ vì mình, thì nên bỏ Lâm Mạc Huy đó đi, ở cùng với chàng trai nhà giàu này.
Ngày cả Hứa Kiều Linh cũng vô cùng đố kị: “Thứ đê tiện này đúng là tốt số “Cũng là đồ cũ rồi, mà còn có bạch mã hoàng tử tiếp nhận, dựa vào cái gì chứ?"
Dưới sự ồn ào của mọi người, Vương Hoàng Minh tay cầm hoa đi đến trước mặt Hứa Thanh Mây.
Anh ta khẽ mỉm cười, quỳ một chân xuống, lấy một chiếc hộp từ trong túi ra. C ập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn sáng chói.
Anh ta đem nhẫn đến trước mặt cô, nhu tình mà nói: “Thanh Mây, em có nguyện ý gả cho anh không?" “Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời!” Lời vừa nói xong, sau lưng anh ta liền truyền đến tiếng vù vù
Mọi người đều rất thắc mắc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên không có rất nhiều máy bay không người lái.
Mỗi một chiếc máy bay đều treo một tấm vải, bên trên viết to: "Thanh Mây, gả cho anh đi!"
Hơn nữa, ở xung quanh biệt thự, đột nhiên có rất nhiều pháo được đốt.
Khói của pháo rất nhiều, khiến nơi đây tựa như mây trắng mờ ảo.
Hứa Kiều Linh nhìn mà ngây ngốc, âm thanh run rẩy: “Lãng mạn thật đấy!” “Nếu như có người cầu hôn tôi như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không do dự mà đồng ý!
Mọi người trở nên vô cùng kích động: “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Hứa Thanh Mây mặt tái mét, chuẩn bị mở miệng cự tuyệt.
Lúc này, bà Vương đột nhiên đi đến, năm lấy vai cô, nhẹ giọng nói: “Thanh Mây, đừng vội vàng từ chối. “Không phải cô còn muốn biết tung tích của Lâm Mạc Huy sao?” “Chiều nay, đường ven sông có một vụ tai nan." “Chiếc xe BMW biển số 7 mà Lâm Mạc Huy đi bị một chiếc xe tông vào, rơi xuống sông Hải Tân, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.
Hứa Thanh Mây sững sờ, đầu óc trống rỗng.
Bà Vương cười lạnh, lại lấy điện thoại ra, mở một video ra: "Cô xem thêm cái này đi.” Hứa Thanh Mây nhìn kĩ, bên trong hình là một nhà kho cũ kỹ.
Mà ở bên trong, có hai người đang bị buộc chặt lấy nhau, đó chính là Hoàng Kiến Đình và Hứa Thanh Tuyết.
Lúc này, có một người đàn ông đội che đầu màu đen hướng về phía màn hình nói: "Chủ tịch Thanh Mây, hãy đồng ý lấy cậu Hoàng Minh đi." “Nếu không, tôi sẽ cắt em gái của cô ra thành từng mảnh, rồi đem trả cho cô!” “Nếu cô không tin, tôi làm trước cho cô xem!”
Người đàn ông nói xong, vẫy tay một cái, liền có mấy người xuất hiện lỗi Hoàng Kiến Đình lại.
Mặc kệ Hoàng Kiến Đình dãy dụa như thế nào, những người này đều không quan tâm, bọn họ cầm dao, trực tiếp cắt một bên tại của Hoàng Kiến Đình.
Hoàng Kiến Đình phát ra tiếng kêu đau đớn, máu không ngừng chảy ra, bộ dạng vô cùng đau khổ.
Hứa Thanh Mây bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cô không hề nghĩ đến chuyện tối nay sẽ phát triển đến bước đường này.
Lúc này, người đàn ông trong video cười lạnh: “Chủ tịch Thanh Mây, cô muốn em gái mình cũng bị như vậy sao?” “Ồ, đúng rồi, như vậy không được cân đối cho lắm. "Cắt một bên tai nữa đi, đừng để người khác nhìn vào thấy khó chịu."
Dứt lời, một bên tại của Hoàng Kiến Đình liền rơi xuống.
Hứa Thanh Mây nhất thời sững sờ.