Một người đàn ông mặc tây trang tiến lại gần, giúp bọn họ đỗ xe. Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt và Hứa Thanh Mai đi vào bên trong biệt thự.
Sân vườn của biệt thự sáng trưng, xung quanh trang trí vô cùng sang trọng và xa hoa. Quả là một bữa tiệc lớn.
Ở trong bể bơi, có không ít cô gái đang mặc bikini đang bơi ở trong đó.
Bên cạnh đấy, những người phục vụ ăn mặc chỉnh tề bưng rượu đi mời khách.
Không ít người đứng nói chuyện phiếm, hệt như những cảnh các bữa tiệc cao cấp trong phim.
Hứa Đình Hùng lẫn Phương Như Nguyệt bị khung cảnh trước mắt làm cho rung động tột đỉnh rồi.
Trong lúc vẫn còn bồi hồi, kinh ngạc, bọn họ nhìn thấy những người bạn cũ.
Mấy người bạn đó nhanh chóng đến vậy quanh ông ta, gấp gáp nói: "Ôi, Đình Hùng ơi, mấy người các ông cũng phát đạt, giàu có thật đấy.” “Có thể mua nhà ở khu biệt thự Đảo Xanh này. Hai năm qua mấy người kiếm được không ít đâu nhỉ.” “Bà Hứa, tôi đã sớm nói rồi. Ông nhà Đình Hùng của bà không phải là người bình thường. Xem này, một bước lên mây” “Bà Hứa, lần trước bà có nói là bà thích chiếc áo khoác kia của tôi. Thế nên tôi liền nhờ đứa con gái ở nước ngoài mua rồi gửi về rồi. Khi nào bà qua nhà tôi để thử xem?" “Ôi, Đình Hùng à, tôi có bộ cờ vua được làm bằng bộ ngà voi đỉnh lắm. Để tôi biểu ông chơi cho vui.
Mọi người cứ thế mà nịnh hót, tâng bốc. Thậm chí còn không hề tiếc của mà cứ liên tục đem biếu tặng.
Tinh thần Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vô cùng thoải mái. Hai người bọn họ cười sảng khoái, trong lòng cao hứng cực kì.
Đêm nay, thói hư vinh của bọn họ đã được thỏa mãn rất nhiều, xem như cũng thỏa mãn cái lòng.
Không bao lâu sau, bọn họ nhìn thấy Hứa Khánh Quân và một đám người đang đứng đó.
Đám người Hứa Khánh Quân cũng bị nơi này làm cho kinh ngạc, bồi hồi rồi.
Hứa Thanh Tùng và Hứa Kiều Linh đều đang mặc lễ phục. Nhưng vấn đề chính là bọn họ khi đứng giữa đám người này thì một chút cũng chẳng thể nhận ra.
Những vị khách ở đây, làm gì có ai có gia sản kém cỏi như bọn họ chứ?
Hứa Đình Hùng sáng mắt lên, nhanh chóng đi đến. “Bố, mấy người đến rồi à. “Ai da, nhanh chóng vào nhà thôi. Đứng ngoài đây nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.” "Đi thôi, bố. Để con đưa bố vào nhà ngồi.” “Rồi lát nữa con đưa bố xem căn nhà bên cạnh như thế nào. Rồi tiện thể bố nói xem thử, con nên trang trí ra sao cho hợp lý đây?”
Hứa Đình Hùng cưỡng ép, kéo Hứa Khánh Quân vào nhà.
Hứa Thanh Mây đi ở đằng sau, vẫn đang vô cùng mờ mịt, chẳng hiểu chuyện gì: "Mẹ, cái gì mà nhà ở bên cạnh?” “Hai người... Hai người đã mua nhà ở khu biệt thự Đảo Xanh rồi à?”
Phương Như Nguyệt cười khẽ: “Sớm thế đã bị con phát hiện rồi.” “Đi, Thanh Mây, nhanh chóng vào nhà ngồi nào.”
Phương Như Nguyệt kéo Thanh Mây vào nhà. Lúc này trong phòng cũng có vài người đang ngồi. Toàn là những ông chủ có tiếng, uy tín, danh dự của tỉnh Hải Dương.
Ngô Cửu Xuyên ngồi ngay trong phòng. Nhìn thấy đám người Hứa Đình Hùng vào liền bật người dậy, chào hỏi. “Ai da, lão Hứa à. Cuối cùng mấy người cũng đã đến rồi." "Đêm nay mấy người chính là trung tâm. Nếu mà mấy người không đến thì bữa tiệc này mất đi ý nghĩa mất rồi.” “Đến, đến, đến chứ. Nhanh lên, ngồi ở bên này nè.”
Mấy vị ông chủ khác cũng cười cười, chào mừng. Giống như đã vô cùng quen thuộc, thân mật với Hứa Đình Hùng.
Hứa Khánh Quân có thể nhận thấy vô cùng rõ ràng. Những ông chủ này, so với Ngôi Cửu Xuyên chẳng kém cạnh gì.
Nhưng riêng Ngô Cửu Xuyên, ông không thể không nịnh bợ được.
Thế mà giờ ông chủ này lại khách khí như thế với Hứa Đình Hùng, chuyện này khiến ông có chút khiếp sợ, kinh ngạc.
Chẳng lẽ Hứa Đình Hùng trước đây chỉ đang che giấu mà thôi?
Hứa Đình Hùng vô cùng đắc ý. Thói hư vinh của ông ta được thỏa mãn đến điểm cực đỉnh.
Ông ta cứ ngồi ở ghế chủ tọa mà cười cười, cùng mọi người chuyện trò vui vẻ, cứ như đã vô cùng quen thuộc với nhau rồi.
Vẻ mặt Hứa Thanh Mây đầy sự nghi ngờ. Tình huống của đêm nay là như thế nào. Nhìn theo kiểu gì thì cũng chẳng phải đang bàn về công việc.
Hứa Khánh Quân ngồi một lát, nhịn không được nữa liền nói thẳng toẹt: “Đình Hùng, không phải anh nói rằng anh đã mua nhà ở khu biệt thự Đảo Xanh này sao?" “Có thể đưa bọn tôi đi xem qua được không?”
Ông vẫn vô cùng nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Hứa Đình Hùng. Cho nên ông trực tiếp nói suy nghĩ của mình ra.
Lúc này ở trên lầu truyền đến một giọng nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề rồi." “Nhà của ông Hứa ngay sát bên cạnh nhà của chúng tôi. Bây giờ hay lúc nào cũng có thể xem được.”
Mọi người cùng ngẩng đầu, chỉ thấy giám đốc Vương và vợ của mình đang cười, đi ra. Nhìn thấy giám đốc Vương, vẻ mặt Hứa
Thanh Mây liền biến sắc. Giờ cô đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi.
Cô bật người đứng dậy, Phương Như Nguyệt nhanh chóng can ngăn lại. “Thanh Mây, con đang làm gì vậy?" “Nhiều ông chủ có tiếng đang ở trong này, con không được tùy hứng như thế đâu.” Hứa Thanh Mây nổi giận nói: “Mẹ, hai người rốt cuộc là đang làm gì vậy chứ?" "Cái gì mà bảo là đến bàn chuyện công việc. Rốt cuộc là để con đến gặp bọn họ. “Hai người vẫn chưa nguôi hết hy vọng à?” “Con đã nói rất rõ ràng rồi. Cả đời này của con chỉ yêu mỗi một người, đó là Lâm Mạc Huy. Cũng như con chỉ ở cùng với anh ấy mà thôi.”
Phương Như Nguyệt tức giận, rống lên: “Con lại lên cơn nữa rồi à?" “Mẹ là mẹ của con. Sao con lại dám nói những lời như thế với mẹ của con chứ. “Hơn nữa, giám đốc Vương đang ở đây rồi, chúng ta bàn chuyện công việc có được không?” "Mẹ bàn chuyện công việc còn phải mời người này người kia nữa à?”
Hứa Thanh Mây nói thẳng: “Về công việc, con có nguyên tắc riêng của mình.” “Người như thế, con nhất định sẽ không hợp tác.
Nói xong, Hứa Thanh Mây đứng dậy chuẩn bị đi.
Nhưng ngay lúc này, giám đốc Vương đã đi đến bên cạnh Hứa Thanh Mây, nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch Thanh Mây, cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Vì sao mà giờ Lâm Mạc Huy vẫn không nghe điện thoại của cô chứ?" “Ở lại đây một chút nữa thì cô sẽ biết được đáp án ngay thôi.”
Mặt Hứa Thanh Máy biến sắc, cô vội la lên: “Mấy người... mấy người đã làm gì Lâm
Mạc Huy rồi?”
Người đàn ông đó cười tủm tỉm: “Chủ tịch Thanh Mây, gấp gáp thể làm gì. Cứ từ từ thôi rồi cô cũng biết mà."
Nói xong, người đàn ông này trực tiếp xoay người rời đi. Để lại Hứa Thanh Mây với nội tâm vô cùng bối rối, hoang mang. Cuối cùng cô không thể không trở về chỗ ngồi.
Giám đốc Vương cười ha hả đi lui đi tới trong phòng: "Kính chào chư vị. Đêm nay tôi mời quý vị đến đây. Đầu tiên là muốn cùng mọi người tụ tập. Tiếp theo là để chúc mừng lão Hứa đã có thể mua được một căn nhà cho bọn họ. “Đi thôi, chúng ta cùng đi xem chỗ ở của lão Hứa nào.
Mọi người ầm ầm trầm trồ khen ngợi. Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt lại được dịp phổng lỗ mũi.
Mấy người Hứa Khánh Quân ai nấy đều trợn tròn mắt. Hứa Đình Hùng thế mà mua nhà ở khu này thật?
Bọn họ theo mọi người đi ra ngoài, đi sang biệt thự chưa trang hoàng ở bên cạnh. “Này, đây chính là nhà mà lão Hứa vừa mới mua à!” “À, đúng rồi. Lão Hứa, mấy thủ tục đất đai, bất động sản,... mà ông nhờ tôi làm gần xong rồi đấy. "Đây, cầm chìa khóa trước, rồi có thể bắt đầu trang trí được rồi đấy." "Chờ bên bất động sản hoàn tất các thủ tục, rồi mấy người ký tên nữa thì coi như xong rồi đó.”
Giám đốc Vương đưa chìa khóa ra. Hứa Đình Hùng vui mừng quá đỗi, đưa cả hai tay ra nhận chìa khóa. Hứa Thanh Mây nhanh chóng ngăn lại: “Bố, bố đang làm gì vậy?” “Thủ tục nhận phòng sao lại như thế này được chứ?"
Hứa Đình Hùng nóng nảy nói: “Cái gì không đúng chứ?” “Đây là nhà của bố, có gì không đúng được chứ?”
Hứa Thanh Mây hoài nghi, hỏi: “Đây có thật là nhà của bố không?” “Bố đã mua nó. “Bố mua bao nhiêu tiền?" “Có chứng minh chuyển khoản của ngân hàng không?" "Hai người thực sự coi con là đồ ngốc đấy à?” “Căn nhà này, nhất định là do ông ta tặng cho hai người. Còn hai người chỉ vì căn nhà mà đem bán con đi?"
Hứa Khánh Quân đứng bên cạnh nghe thấy thế, bất giác nở một nụ cười: “Ôi Đình Hùng. Căn nhà này không phải do anh mua à?" “Thế mà lại dùng con gái để đổi lấy nó đấy.” “Ha ha ha. Quả là có tiền đồ, có tiền đồ quá đi mà." “Đình Hùng, anh đã thành công khiến tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác xưa đấy. “Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn bám víu vào váy phụ nữ, chờ đợi, lợi dụng bọn họ để thực hiện ước muốn làm giàu của anh." “Không ngờ rằng ước mộng đó giờ đã thành hiện thực rồi kìa. Chúc mừng nha!"
Người nhà họ Hứa đứng tứ phía cười vang. Về phần bạn bè của Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cũng khe khẽ bàn luận, có chút khinh thường.
Hứa Đình Hùng lẫn Phương Như Nguyệt thấy thế, tức giận đến điên cuồng.
Đêm nay bọn họ khó khăn lắm mới lấy được chút hãnh diện đó. Thế mà chỉ vì một câu nói của Hứa Thanh Mây mà tất cả mặt mũi của bọn họ đều đi tong, sự cố gắng đổ sông đổ biển hết.
Hứa Đình Hùng rống lên: “Mày là một đứa mất dạy, đồ thứ bất hiếu. Mau câm miệng cho tao. “Nhà này là của tao" “Mày đừng hòng đe dọa tao. Tao nói cho mày biết.” “Nếu mày còn tiếp tục ở bên cái tên Lâm Mạc Huy gì đấy nữa thì tao và mẹ của mày. Ngay lập tức, nhảy xuống sông Quảng Dương liền. Sự lựa chọn là ở mày, chọn đi!”