Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 295: Quan hệ phức tạp




Mai Truyền Kỳ quay người lại hỏi: “Lý thượng tá, thân là huấn luyện viên có phải có quyền xử phạt đi? Nếu không, mang theo một đám người không nghe lệnh thượng cấp ra chiến trường, hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, chắc chắn không cần tôi nhiều lời.”

Có người lập tức phản bác: “Chúng tôi không muốn nghe lời ngươi, cũng không phải không nghe Lý thượng tá.”

“Chính là Lý thượng tá an bài tôi đến huấn luyện mấy người, mấy người không phục tùng tôi, chẳng phải tương đương không phục tùng Lý thượng tá?”

Các sĩ quan cấp úy không lời nào để nói, chỉ có thể phẫn nộ nhìn cậu chằm chằm.

Lý Hữu Minh quét mắt nhìn khuôn mặt giận dữ của các sĩ quan cấp úy: “Huấn luyện viên có quyền xử phạt, thân là sĩ quan cấp uý các cậu cũng biết nếu không nghe mệnh lệnh thượng cấp sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến mức nào, Mai thiếu tá, cậu là huấn luyện viên của bọn họ, nên xử phạt như thế nào do cậu quyết định.”

Mai Truyền Kỳ cảm kích gật đầu với Lý Hữu Minh.

May là Lý Hữu Minh không giống những người kia muốn đuổi cậu rời đi, nếu không, việc huấn luyện kế tiếp sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

Mai Truyền Kỳ xoay người nghiêm khắc quát: “Hãy nghe cho kỹ, những người lúc trước tự ý rời khỏi sân huấn luyện đều bị ghi tên, còn nữa, những người vừa nãy uy hiếp huấn luyện viên cũng đã ghi lại. Hiện tại hạn cho các cậu trong vòng 10 phút trở lại sân huấn luyện, bằng không, sẽ bị ghi tên lần nữa. Ai liên tục ba lần bị ghi tên, sẽ bị giáng xuống một bậc, nếu còn tái phạm, xử trí khai trừ quân tịch.”

Các sĩ quan cấp uý sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.

Bọn họ dùng hết năm sáu năm, thậm chí còn có người tốn hơn mười năm mới lên được cấp uý, không biến thái như Mai Truyền Kỳ, chỉ vẻn vẹn hai năm liền đạt đến cấp tá, cho nên, xử lý kỷ luật giáng cấp là chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Cách sĩ quan cấp uý không trì hoãn nữa, quay người chen chúc đi vào thang máy.

Trước đó dám làm lơ uy nghiêm của Mai Truyền Kỳ, chẳng qua bọn họ cảm thấy cậu sẽ không thật sự xử phạt mình, nào biết cậu nghiêm túc thực hiện như vậy, vừa tới nơi liền ra oai phủ đầu.

Đặng Phi, Dư Thiên Nghĩa, Hà Quân, Thành Kiện Văn nhìn mọi người lục tục đi vào thang máy, không cam lòng trừng Mai Truyền Kỳ, cũng quay người rời khỏi.

Lý Hữu Minh nhìn mọi người đã tiến vào thang máy, ánh mắt sắc bén chuyển hướng Mai Truyền Kỳ: “Mai thiếu tá, cậu cũng nhìn thấy hầu hết mọi người đều không vừa ý cậu, nếu một tháng sau khảo hạch, thành tích mọi người không được tăng lên, như vậy tôi hy vọng cậu có thể chủ động từ chức huấn luyện viên.”

Mục đích Mai Truyền Kỳ đến đây không phải để huấn luyện, hơn nữa, cảm thấy Lý Hữu Minh làm như vậy cũng không sai, cho nên không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng hắn.

Vừa xuống lầu một, liền thấy Lý Hưu đến gần, cười nói: “Mới vừa rồi nhìn đám sĩ quan cấp uý kia mặt mày xám xịt chạy nhanh về sân huấn luyện, liền biết bọn họ không như ý nguyện đổi huấn luyện viên.”

“Tôi cảm thấy Lý Hữu Minh thượng tá có chút kỳ lạ, anh cũng biết thân phận đào binh của tôi rất dễ khiến người khác khinh thường cùng bất mãn, cho nên, theo lý thuyết Lý thượng tá này cũng có thành kiến với tôi, thế nhưng, trước mặt đám sĩ quan cấp uý kia lại đứng về phía tôi.”

Lý Hưu hiểu ý cậu, thời điểm Mai Truyền Kỳ vừa tới quân đội, hắn cũng từng xem thường cậu.

“Lý Hữu Minh thượng tá từng là người của Đông đại ký túc xá, rất có thể vì điểm này, cho nên mới không làm khó dễ cậu, a…” Hắn nghĩ nghĩ một chút lại nói tiếp: “Cũng có thể là muốn mượn tay cậu để hạ thấp vài tên sĩ quan cấp uý có thái độ kiêu ngạo.”

“Thì ra Lý thượng tá cũng từng là người Đông đại ký túc xá, bất quá, câu sau của anh là có ý gì?”

Lý Hưu nhìn xung quanh, xác định không có ai, mới nhỏ giọng nói: “Cậu là người Mai gia, hẳn cũng biết có rất nhiều binh lính trong quân đội hậu trường phía sau, Lý Hữu Minh tuy là thượng tá, nhưng sau lưng không có bối cảnh, thường xuyên gặp phải áp bức, cậu nghĩ thử xem, thân là thượng tá nhưng lại phải cúi đầu khom lưng với những người cấp úy thì có bao nhiêu khó chịu.”

Mai Truyền Kỳ hỏi: “Trong những sĩ quan cấp uý này ai mà kiêu ngạo như vậy, dám không đem thượng tá để ở trong mắt?”

“Hà Quân, Đặng Phi, Dư Thiên Nghĩa, Thành Kiện Văn bốn tên thượng úy cầm đầu, trong Nam đại ký túc xá, quả thực có thể nói nghênh ngang mà đi, nghe đâu sau lưng bọn họ có núi dựa lớn, cho dù bọn họ có vi phạm thì cũng xem như không có gì.”

Mai Truyền Kỳ bỗng chốc híp mắt: “Lý thiếu tá, anh biết chỗ dựa sau lưng bọn họ là ai không?”

“Có người nói sau lưng bốn người này chính là Dương Thường Chính trung tướng, mà nghe đâu sau lưng vị Dương trung tướng này hình như có vị thượng tướng nào đó thì phải, nói chung, quan hệ rất phức tạp.”



Lý Hưu vỗ vỗ vai cậu, cười nói: “Tiểu tử nhà cậu căn bản không cần lo bọn hắn tạo áp lực đâu, chỉ với thân phận của cậu, bọn hắn cũng không dám tới gần, được rồi, tôi không quấy rầy cậu đi huấn luyện, tôi trở về Đông đại ký túc xá trước đây.”

Mai Truyền Kỳ nói tạm biệt hắn, rồi trở về sân huấn luyện.

Mấy trăm tên sĩ quan cấp uý đứng thẳng người, không còn thần thái khinh thường như trước.

Mai Truyền Kỳ nhếch môi: “Trước đó, mọi người không phải khinh thường hành vi chạy trốn sao? Vậy thì hiện tại tôi để cho mọi người luyện tập chạy trốn, lát nữa tôi sẽ bắn mọi người. Nếu như ai có thể kiên trì 10 phút không bị tôi bắn trúng, như vậy, ngoại trừ không bị phạt, việc ghi tội lúc nãy cũng được xóa bỏ.”

Tất cả mọi người ở đây vừa hận vừa thở phào nhẹ nhõm.

Hận vì cậu muốn bọn họ luyện tập chạy trốn, có loại cảm giác bị nhục nhã, thở phào nhẹ nhõm là có cơ hội xóa tên trong sổ, cho nên, mọi người bây giờ giống như đánh vào cây bông, tức giận không thể tiết ra.

Mấy trăm sĩ quan cấp quý mặc quần áo cảm ứng, chỉ cần Mai Truyền Kỳ bắn trúng bọn họ, máy dò cảm ứng trên người sẽ phát ra âm thanh cảnh cáo, biểu thị mất quyền thi đấu.

Mai Truyền Kỳ cầm súng: “Tôi cho mọi người mười giây để chạy trốn.”

Có một sĩ quan cấp uý nhìn sân huấn luyện trống trải, nén giận hô lên: “Báo cáo.”

“Nói.”

“Nơi này không có chỗ lẩn trốn, làm sao tránh né thiếu tá xạ kích.”

Mai Truyền Kỳ nhíu mày: “Mọi người lúc vào vũ trụ làm nhiệm vụ, khi dùng cơ giáp đánh nhau với kẻ địch, ở đó có chỗ cho mọi người tránh né sao?”

Tên sĩ quan cấp uý kia đen mặt im lặng.

“Còn vấn đề gì nữa không? Nếu không thì nhanh chóng chạy đi, không chạy sẽ bị nghiêm khắc xử phạt.”

Mấy trăm tên nhanh chóng tản ra bốn phía.

“Ta không tin hắn có thể trong vòng mười phút bắn trúng tất cả chúng ta, mọi người cố lên, tuyệt đối không được để hắn bắn trúng.” Một tên sĩ quan cấp uý la lớn.

“Ừ.”

Mai Truyền Kỳ một bên nhìn đồng hồ, một bên nhìn các sĩ quan cấp uý tản ra bốn phía, nói: “Người bị bắn trúng, tự giác đến cửa đứng chờ, nếu người bị trúng đạn không tự giác bước ra, sẽ bị xử lý kỷ luật càng nghiêm khắc hơn.”

Cậu nhìn đồng hồ đã trôi qua mười giây: “Bắt đầu.”

Mai Truyền Kỳ nhanh chóng đưa súng hướng người gần nhất, mặc dù đối phương liều mạng tránh né, thế nhưng máy cảm ứng trên người vẫn phát ra tiếng vang ong ong.

Những người bị bắn trúng đành phải rời khỏi sân huấn luyện, đi đến cửa đứng chờ.

Những người còn lại không bị bắn trúng, trong lòng chìm xuống, chỉ mới hai ba giây mà đã có chín người bị loại.

Mai Truyền Kỳ cười lạnh: “Đừng nên phân tâm.”

Vừa dứt lời, lại có sáu bảy người đã bị bắn trúng.



Năm phút tiếp theo, người rời khỏi sân lại vượt qua hơn nửa, những người còn lại có một loại cảm giác căng thẳng.

Bọn họ đã rất ra sức tránh né, bất kể làm sao cũng đều bị bắn trúng, thậm chí bọn họ còn cảm thấy Mai Truyền Kỳ như biết bọn họ chạy hướng bên nào, khả năng dùng súng rất chuẩn, khiến bọn họ không có chỗ để chạy.

Mai Truyền Kỳ chế nhạo: “Chỉ bảo mọi người trốn thoát xạ kích, thậm chí ngay cả điểm này cũng không làm được, nói chi vừa tránh kẻ địch vừa công kích lại.”

Không tới mười phút, mấy trăm tên sĩ quan cấp úy đã bị mất quyền thi đấu, mọi người cúi thấp đầu đứng ở cửa chờ bị xử lý.

Mai Truyền Kỳ đưa mắt nhìn mọi người, nhàn nhạt nói: “Không người nào có thể tiếp tục kiên trì, như vậy, xin lỗi nhé, tất cả mọi người đều bị ghi tên một lần, lần thứ hai là việc uy hiếp huấn luyện viên tại văn phòng nữa, không có ý kiến gì đi?”

“Không có.” Mọi người hữu khí vô lực trả lời.

Mai Truyền Kỳ ánh mắt oai lệ: “Lớn tiếng một chút, tôi không nghe được.”

Hết thảy sĩ quan cấp uý lập tức thẳng lưng, la lớn: “Không có.”

“Các cậu trước hết vận động nóng người trong mười phút, sau đó, phụ trọng chạy mười phút trong phòng trọng lực.”

Các sĩ quan cấp úy bỗng chốc trợn mắt lên.

Ở phòng trọng lực, chỉ dựa hai chân đi đường đã rất khó khăn rồi, lại bảo bọn họ đeo phụ trọng chạy mười phút trong phòng trọng lực, bọn họ cảm thấy có thể kiên trì được một phút thế là tốt rồi.

“Sau khi rời khỏi phòng trọng lực, tập xà đơn trong vòng nửa tiếng, sau đó, tập nổ súng tại phòng xạ kích, tỷ lệ trúng không đạt trên 85% thì hôm nay mấy người có thể bỏ bớt hai bữa cơm.”

Các sĩ quan cấp uý ngẩn người.

Sau khi luyện xà đơn, hai tay run hết sức lợi hại, làm sao bọn họ tập xạ kích nổi? Hơn nữa, tỷ lệ trúng còn phải đạt trên 85%, căn bản không thể nào làm được.

“Mai thiếu tá, ngươi muốn không cho chúng ta ăn cơm thì cứ trực tiếp nói thẳng, hà tất phải làm như vậy.” Có người bất mãn nói.

Mai Truyền Kỳ hừ lạnh: “Nếu là trừng phạt, nên so huấn luyện bình thường còn khó khăn hơn, bất quá, có một điểm nói đúng, quả thật tôi không muốn cho mấy người ăn cơm, vậy thì thế nào? Mấy người có bản lĩnh thì hoàn thành việc huấn luyện đi.”

Mọi người tức giận muốn nhào tới đánh cậu một trận, đương nhiên, mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng mà không dám làm, đành phải ngoan ngoãn tiếp tục bị trừng phạt.

 

 

     

------oOo------

     

Chương 297

Nguồn: EbookTruyen.VN