Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 294: Nói đùa




Người kia vừa nghe, vội nói lại: “Xin lỗi, vừa nãy là tôi nói đùa thôi, Lý thượng tá hiện ở phòng cuối tầng 22, anh có thể lên đó tìm anh ta.”

Mai Truyền Kỳ nói cám ơn: “Cảm tạ, lúc trước tôi cũng nói đùa thôi, tôi tìm Lý thượng tá chỉ nói chuyện về việc huấn luyện binh lính, cũng không quan trọng lắm.”

Người kia nhất thời tức điên mặt.

Mai Truyền Kỳ đi vào thang máy, lúc chuẩn bị nhấn nút, lục tục lại có sáu bảy người đi vào.

Cửa thang máy vừa đóng, cậu lập tức ấn nút 22, người phía sau cũng dồn dập ấn nút xuống.

Mai Truyền Kỳ nhìn từ số 2 đến số 21 đều sáng lên, nhướng mày.

Trong thang máy tổng cộng có tám người, theo lý thuyết, chỉ cần ấn sáng 8 số là được, không cần phải bấm đủ từ số 2 đến số 21, điều này biểu thị mỗi lần đến một tầng sẽ dừng một chút, trì hoãn khá nhiều thời gian.

Mai Truyền Kỳ nhìn ảnh ngược phản chiếu trong thang máy, thấy đám người phía sau đang nháy mắt với nhau, tiếp theo, người đứng sau lưng cậu chỉ vào ót, thân thể đột nhiên hơi động.

Mai Truyền Kỳ phản ứng đặc biệt nhạy bén, thời điểm cảm nhận người kia không đúng, bỗng nghiêng người, đứng dựa vào vách thang máy, mặt không cảm xúc nhìn người kia nhấc chân phải.

Người kia dừng chân giữa không trung, trên mặt chợt lóe vẻ lúng túng, sau đó, đưa tay giả vờ gãi chân, sau đó để chân xuống.

Dưới cái nhìn chăm chú đầy oai lệ của Mai Truyền Kỳ, bảy người kia không dám thở mạnh, không biết có phải do ánh mắt cậu quá khiếp người hay không, hoặc vì quân hàm cao hơn bọn họ mà cảm thấy áp lực.

Mãi đến khi Mai Truyền Kỳ đi ra thang máy, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ấn nút đóng cửa thang máy.

Mai Truyền Kỳ đi đến văn phòng của Lý Hữu Minh.

Thấy cửa không khóa, cậu đứng bên ngoài hô một tiếng.

Lý Hữu Minh thấy người đến là Mai Truyền Kỳ, liền nói: “Tiến vào.”

Mai Truyền Kỳ đi tới trước bàn làm việc.

Lý Hữu Minh nhìn cậu, trực tiếp nói: “Căn cứ lãnh đạo Đông đại ký túc xá an bài, đối tượng cậu huấn luyện đều là sĩ quan cấp úy, thân là thiếu tá, tin rằng thực lực cậu sẽ mạnh hơn sĩ quan cấp úy, hy vọng tháng sau kiểm tra, có thể khiến thành tích các sĩ quan cấp úy của tôi tiến bộ nhiều hơn.”

“Vâng.”

Lý Hữu Minh không làm khó cậu, tìm người dẫn Mai Truyền Kỳ đến sân huấn luyện.

Trong sân huấn luyện, mấy trăm tên sĩ quan cấp uý rũ tay xuống, đứng thẳng người, đội ngũ xếp hàng vô cùng chỉnh tề, nghiêm túc nghe huấn luyện viên giảng dạy.

“Sáng sớm hôm nay nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, tôi sẽ chấm dứt việc huấn luyện các cậu, tiếp đó, sẽ có huấn luyện viên mới đến thay tôi giáo dục các cậu.”

Những sĩ quan cấp úy này đã sớm quen việc thay đổi huấn luyện viên thường xuyên, đối với cảnh tạm biệt này cũng không lưu luyến gì mấy.

“Vị huấn luyện viên mới này ở đội chúng tôi vô cùng ưu tú, có cậu ta đến dạy các cậu, tin rằng năng lực có thể nâng cao một bước.”

Huấn luyện viên đang nói chuyện nhìn thấy Mai Truyền Kỳ đi đến, khuôn mặt nghiêm túc thoáng thả lỏng một chút, mỉm cười nhàn nhạt: “Huấn luyện viên mới của các cậu đã đến, mọi người vỗ tay hoan nghênh.”

Các sĩ quan cấp úy lập tức vỗ tay, vô cùng nhiệt liệt, thế nhưng khi nhìn thấy huấn luyện viên mới đến Mai Truyền Kỳ, tiếng vỗ tay nhất thời ngưng lại.



Đặc biệt là Hà Quân, Thành Kiện Văn, Dư Thiên Nghĩa, Đặng Phi, sắc mặt bỗng tái nhợt.

Hôm qua mới vừa nhìn thấy Mai Truyền Kỳ, biết cậu đã lên thiếu tá, nhưng không ngờ hôm nay liền trở thành huấn luyện viên của bọn hắn.

Mai Truyền Kỳ không nhìn sắc mặt của những người ở đây, trực tiếp cười nói với huấn luyện viên: “Lý thiếu tá, thì ra anh vẫn luôn làm huấn luyện viên ở đây a.”

Lý thiếu tá mà cậu nói chính là huấn luyện viên của cậu khi còn là tân binh Lý Hưu Lý trung úy, hiện tại đã lên tới thiếu tá.

Lý Hưu khẽ cười: “Từ khi lên tới cấp tá, tôi được phái đến Nam đại ký túc xá làm huấn luyện viên, hiện tại, các sĩ quan cấp úy này liền giao cho cậu.”

“Báo cáo!” Có một sĩ quan cấp úy ngắt lời bọn họ.

Lý Hưu nhìn về phía tên kia sĩ quan cấp úy kia: “Nói.”

“Chúng tôi không tin vào kẻ đã từng chạy trốn trên chiến trường, đã bị khai trừ quân tịch thì có thể dạy gì được cho chúng tôi, nói không chừng chỉ là dạy kỹ xảo chạy trốn.”

Lý Hưu sắc mặt không đổi, mở miệng định nói mấy câu giúp Mai Truyền Kỳ, nhưng bị Mai Truyền Kỳ ngăn lại.

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Sau chữ chạy trốn còn thêm hai từ kỹ xảo, liền nói rõ chạy trốn cũng là một kỹ thuật, có thể xem như là môn học.”

Có người xì một tiếng: “Học kỹ xảo chạy trốn thì có ích gì? Học làm đào binh giống ngươi sao?”

Mai Truyền Kỳ nhướng mày: “Học kỹ xảo chạy trốn thì nhất định là đào binh à? Trong từ điển của chúng ta giải thích, chạy trốn là một loại bản năng cầu sinh, vì tránh né hoàn cảnh hoặc sự vật gây bất lợi cho mình mà thoát đi, các cậu ở đây có ai dám nói trong lúc làm nhiệm vụ chưa từng chạy trốn? Có ai biết kết quả sẽ chết, còn ngây ngốc lao vào chỗ chết? Không bằng lưu lại núi xanh không sợ không còn củi đốt, chờ tồn đủ thực lực, lại đánh một trận.”

Sĩ quan cấp úy xem thường: “Mai thiếu tá, ngươi nói những lời này vì muốn tẩy trắng tội danh của mình sao?”

Mai Truyền Kỳ buồn cười hỏi ngược lại: “Toàn bộ Diroya đều biết tôi là đào binh, cậu cảm thấy chỉ vài câu này là có thể tẩy trắng được ư? Vừa rồi tôi chỉ giải thích hai chữ chạy trốn mà thôi.”

“Mặc kệ như thế nào, quân đội chúng tôi không cần người như ngươi, cũng không cần ngươi chỉ dạy.”

Năm đó, trùng tộc tập kích tinh cầu bọn họ, suýt nữa khiến cả tinh cầu bị luân hãm, nhưng điều đáng nói nhất là trong lúc cả tinh cầu đang đến thời khắc trọng yếu, Mai Truyền Kỳ lại chạy trốn. Nếu không, phản ứng của mọi người cũng sẽ không kịch liệt như vậy, cũng sẽ không phỉ nhổ cậu như vậy.

“Cho dù các cậu không cần, tôi cũng đã là huấn luyện viên của các cậu, hiện tại toàn thể nghiêm.” Mai Truyền Kỳ bỗng ra lệnh.

Toàn bộ sĩ quan cấp úy không có bất kỳ phản ứng nào, mặt không cảm xúc nhìn Mai Truyền Kỳ.

Mai Truyền Kỳ cũng không phẫn nộ: “Làm trái mệnh lệnh của huấn luyện viên, phải bị xử lý kỷ luật.”

Có người sợ bị xử lý kỷ luật thì lộ vẻ do dự, còn những người không sợ trực tiếp xoay người rời đi, những người khác thấy thế cũng quay người đi theo.

Ở thời khắc đám người Đặng Phi xoay người, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý.

“Mai Truyền Kỳ đến Nam đại ký túc xá làm huấn luyện viên, có phải vì muốn tiếp cận chúng ta để điều tra chuyện lúc trước không nhỉ.” Dư Thiên Nghĩa nhỏ giọng nói.

Hà Quân cười lạnh một tiếng: “Vậy thì thế nào, chỉ cần chúng ta không nói, trên người chúng ta sớm không còn chứng cứ, còn nữa, ngươi xem tình muốn bây giờ đi, không đến hai ngày, hắn cũng không thể ở bên này được nữa.”

Đặng Phi che miệng cười trộm: “Những sĩ quan cấp úy ở đây không phải thuộc hạ của hắn.”



Thành Kiện Văn không đành lòng gạt đi hưng trí bọn hắn, nói: “Đừng cao hứng quá sớm, hắn có năng lực, sau khi bị khai trừ quân tịch còn có thể trở lại quân đội, trong thời gian ngắn lại lên tới thiếu tá, liền nói rõ hắn không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.”

Dư Thiên Nghĩa, Đặng Phi, Hà Quân không còn đắc ý như trước.

Mặt sau Lý Hưu nhìn thấy tất cả sĩ quan cấp úy không nhìn kỷ luật quân đội, quay người liền rời đi, lửa giận trong lòng dựng thẳng lên, muốn gào lên ra lệnh những người này trở về, lại bị Mai Truyền Kỳ ngăn lại.

“Mai Truyền Kỳ, sao cậu không cho tôi gọi bọn họ trở về?”

“Anh bảo bọn họ trở về thì có ích lợi gì, bọn họ cũng sẽ không nghe lời tôi đâu.”

Mục đích Mai Truyền Kỳ tới đây không phải thật sự muốn làm huấn luyện viên, cho nên căn bản không quan tâm bọn họ đi hay ở.

Đương nhiên, nếu cậu nhận làm huấn luyện viên, cậu cũng sẽ phụ trách huấn luyện bọn họ.

Lý Hưu lo lắng hỏi: “Nếu như bọn họ vẫn không chịu nghe lời cậu, cậu còn định ở chỗ này làm tiếp sao?”

“Từ trước đến giờ chỉ có hạ cấp phục tùng mệnh lệnh thượng cấp, nào có chuyện thượng cấp vì hạ cấp không nghe lời mà từ chức không làm? Đừng lo, tôi tự có biện pháp trị bọn họ.”

“Biện pháp gì?”

“Bọn họ chẳng phải không sợ bị kỷ luật sao? Vậy thì ghi tội xử phạt bọn họ thôi.”

Lý Hưu tất nhiên thiên vị người của Đông đại ký túc xá rồi, cảm thấy ghi tội xử phạt cũng không quá phận, không ngăn Mai Truyền Kỳ lại nữa.

Mai Truyền Kỳ trở lại tầng 22 của Nam đại ký túc xá.

Thang máy vừa mở, liền thấy phần lớn các sĩ quan cấp úy đang hướng Lý Hữu Minh thượng tá kháng nghị việc đổi huấn luyện viên.

“Lý thượng tá, chúng tôi không cần một tên đào binh luyện viên mình.”

“Đúng, tên đào binh đó căn bản không xứng làm huấn luyện viên, thỉnh thay đổi huấn luyện viên.”

“Lý thượng tá, huấn luyện viên như vậy không thể dạy được gì cho chúng tôi.”

“Lý thượng tá,…”

Lý Hữu Minh nhíu mày im lặng, thấy Mai Truyền Kỳ đi đến gần, lông mày hơi động, hỏi: “Mai thiếu tá, các sĩ quan cấp úy này không muốn cậu làm huấn luyện viên bọn họ, cậu định làm gì bây giờ?”

Mai Truyền Kỳ đứng trước mặt Lý Hữu Minh, từ tốn nói: “Không phục tùng mệnh lệnh, nên ghi tội xử phạt.”

Có người giận dữ lên tiếng: “Chỉ cần là ngươi làm huấn luyện viên, chúng ta sẽ không đi huấn luyện.”

Mai Truyền Kỳ lại nói: “Uy hiếp huấn luyện viên, ghi thêm tội.”

“Mai thiếu tá, ngươi ngoại trừ ghi tội chúng ta, còn có thể làm được cái gì?”

Mai Truyền Kỳ xoay người nhìn toàn bộ các sĩ quan cấp uý, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Chỉ cần ghi tội mấy người, thế là đủ.”

Lời này tức khắc chọc giận mọi người.