Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2450




Chương 2448

“Cứ ở đây chờ là được rồi, dù sao cũng đang chờ tông chủ của các ông, tôi ở đâu cũng như nhau”

Ngô Thái Vĩnh cười nói, thật ra ông ta cũng rất tò mò, Trình Tân sẽ ở trong đó tìm hiểu bao lâu, liệu có thể hiểu ra được chút gì hay không.

“Bác sáu, vậy con cũng ở đây chờ”

Ngô Bình Nhi cũng cười rồi khoanh chân ngồi xuống.

Cung Doãn lại càng không phải bàn tới, anh ta cầm kiếm đứng ở bên cạnh cảm ngộ Ngự Kiếm Quyết mà Trình Tân đưa cho mình.

Thời gian dần dần trôi đi, rất nhanh đã qua hai ngày.

Ngân Đề Linh Tê phát ra một tiếng gầm to, dùng hết chút khí lực cuối cùng sinh ra đứa con còn lại trong bụng.

Mặc dù lúc này nó đã nuốt xuống không ít tiên đan, cộng thêm cả đan dược mà Trình Tân đưa cho nó nhưng trong thần sắc nó chỉ còn lại suy yếu, tử khí vẫn bao trùm quanh thân nó, hiển nhiên đã đến ranh giới của cái chết rồi.

Đôi mắt Linh Tê vẩn đục, dường như đã không nhìn rõ thứ gì nữa nhưng nó vẫn gắng gượng giãy dụa đứng lên.

Toàn thân nó run rẩy, máu tươi không ngừng tuôn ra, nhưng với sự quyến luyến và tình yêu thương của một người mẹ, nó vẫn tiến tới liếm lên người năm đứa con nó vừa sinh ra.

Động tác này đã vắt kiệt sức lực cuối cùng của nó, có lẽ cũng chính là lần cuối cùng của cuộc đời này.

“Gào!” Linh Tê ngay lập tức hướng về phía Trình Tân phát ra một tiếng kêu tựa như cầu xin.

Trình Tân lại như đã hiểu rõ điều gì liền gật đầu.

Linh Tê thông minh biết rõ bản thân có thể sẽ không còn cơ hội sống nữa, tiếng kêu này là vì cầu xin Trình Tân chăm sóc cho những đứa con của nó.

Dù sao cũng là ấu thú không còn mẹ, nếu không truyền một chút sinh khí cho bọn chúng thì chỉ sợ rất nhanh chúng cũng sẽ chết đi.

Nhận được câu trả lời khẳng định từ Trình Tân, đôi mắt Linh Tê xẹt qua một tia cảm kích.

Dần dần, nó không còn cử động nữa, cứ đứng như thế mà qua đời.

Năm con ấu thú kia dường như nhận ra điều gì đó, mặc dù mắt vẫn chưa mở ra được nhưng cũng phát ra từng tiếng rên rỉ thê lương.

Linh thú mẹ chết đi, thú con lại kêu rên thê lương, cảnh tượng tang thương đau lòng ấy khiến nhiều tu sĩ không nhịn được mà xúc động. Tu sĩ phụ trách chăn nuôi Linh Tê đỏ bừng hai mắt, ngay cả Ngô Bình Nhi cũng chảy dài nước mắt.

“Sống hay chết, không phải là luân hồi, mà là luân phiên tuần hoàn, sinh cơ và tử khí cũng không phải phân biệt rạch ròi, mà là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.”

Trình Tân bên cạnh Linh Tê bật người đứng dậy, trong đôi mắt xẹt qua sự phức tạp.

Trong nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng này, tựa như tia chớp xẹt ngang qua đầu khiến anh lĩnh ngộ sâu sắc hơn về sự sống và cái chết.

“Vạn Lương, đã xảy ra chuyện gì, tại sao tất cả mọi người đều ở đây?”

Ngay tại lúc này, một bóng người chậm rãi bước ra từ bên ngoài mảnh đất trống.

Tuổi tác người này không lớn, trông tướng mạo có vẻ như †ầm tuổi trung niên, thế nhưng trên người mặc một bộ trang phục sắc tím quý giá, đôi mắt lóe lên khí thế của người bề trên.

Mà luồng khí tùy ý tản mát xung quanh cơ thể lại càng hùng mạnh, thực lực đã đạt đến Độ Kiếp Cảnh.

“Kính chào tông chủ.”

“Tông chủ”

Tất cả tu sĩ của Huyền Thú Cốc thấy thế, hoặc là quỳ một gối xuống đất, hoặc là cúi đầu cung kính hướng về phía tông chủ hành lễ.