Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 209: Trảm




Thanh Liên nhìn lam hồn trong tay, nói là lam hồn nhưng lại giống như các ý niệm của một con người được chắp vá lại.

Nàng thấy toàn bộ cuộc đời của lam hồn kia, cả đời hành y cứu người, đến khi chết đi lại trôi vào thế giới này. Những lam hồn nhân loại khác, người thì sống một cuộc đời phú quý, kẻ thì nghèo hèn; người thì nắm giữ quyền uy tối cao, kẻ thì bị xã hội chà đạp...

Không chỉ vậy, có vô vàn lam hồn khác đang bị huyết hồn cắn nuốt, có thể là của yêu thú hoặc những giống loài nàng còn chẳng thể biết tên... cho đến cả lam hồn của cây cối cỏ dại, hạt cát, đá tảng ven đường...

Tất cả, dù là hữu tri hay vô tri, con người dù thiện hay ác khi từ biệt trần thế đều đến với thế giới này.

“Chẳng phải khi con người chết đi, linh hồn sẽ trở về luân hồi sao?” Cảnh tượng trước mắt nàng lại trái ngược với những câu chuyện lưu truyền ở dương gian.

Nơi này không hề phân biệt giàu sang hay bần cùng, thiện hoặc ác, người cả đời lam lũ, sống tích đức với hi vọng đời sau êm ấm hay kẻ bạo tàn sẽ phải trả nghiệp mình gây ra, tất cả đều không có. Chỉ có một kết cục là trở thành tà linh, ý thức tan biến vào hỗn loạn vô tận.

“Luân hồi... Là một lời nói dối!”

“Ta tự hỏi nếu Ngũ Vương năm đó không biết về nơi này, vậy những toan tính, cố gắng bỏ ra đều vô nghĩa; nhưng nếu bọn họ biết được, có phải vẫn còn lối thoát nào đó?”

Thanh Liên không để ý rằng những lam hồn trôi nổi trong thế giới này, dù xa hay gần, mặc cho tà linh xâu xé bọn họ vẫn bay về phía nàng.

Đang chìm trong suy diễn thì dường như có điều gì đó thôi thúc nàng bước đi trong vô định, nàng chẳng biết thứ đó liệu có tồn tại không, cảm giác này rất quen thuộc, giống như năm đó khi nàng được Chí Nam nổ súng cứu khỏi tay dám người Ngục Môn.

Cảm giác của hi vọng!

Nàng là luyện trận sư, hoàn toàn tin vào ngộ tính của mình. Chắc chắn có một con đường nào đó đang tồn tại, con đường có thể thay đổi tất cả, chỉ là có một bức tường vô hình ngăn cản tầm mắt.

“... Chuyện này chẳng còn quan trọng nữa, việc trước mắt làm sao để thoát khỏi thế giới này.” Thanh Liên hướng tầm mắt ra khắp chốn, không hề có lối thoát nào cả.

Có thể đã có rất nhiều ý thức thức tỉnh giống như Thanh Liên, nhưng để thoát ra khỏi thế giới này là việc không thể nào, bởi khác với họ, nàng là luyện trận sư.

Tử khí quanh thân bộc phát mạnh mẽ, huyễn hóa ra hình ảnh hắc long khổng lồ.

Ánh sáng chú ngữ xuất hiện giữa không gian tăm tối. Thanh Liên thử hết những truyền tống trận nàng biết nhưng đều không có kết quả.

Phong Linh trận - Thiên Vẫn!

Đao quang lóe lên, một đạo trảm kích mạnh mẽ chém thẳng vào bóng tối vô tận. Trái ngược với tưởng tượng của Thanh Liên, đao ý chỉ chém tới một vùng trời nhỏ rồi từ từ vụt tắt.

Theo quan sát của nàng, đao ý chỉ làm tản đám huyết hồn đi, hoàn toàn không thể chém chết chúng.

“Cảm giác như cầm đao chém vào mặt nước, càng chém sâu lực chém càng bị giảm.” Thanh Liên nhìn lên điểm đao ý cuối cùng từ từ tan biến rồi nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Đao ý được tạo nên thông qua ý niệm của ta, về mặt nào đó có thể nói rằng ta lấy ý niệm bản thân mà xuyên phá qua biển ý niệm vô tận kia.”

Thanh Liên tiếp tục chém ra Thiên Vẫn, nó vẫn tan biến khi đạt tới độ cao cũ.

“Do ta sao chép đao ý của Chiến Vương nên giới hạn cũng chỉ dừng ở đó mà thôi, không thể tiến thêm.” Nàng sử dụng tất cả Phong Linh nàng biết, từ Vũ Lâm Vương, Triệu Việt Vương, Vạn Xuân Vương cho tới những nhân vật Tướng lĩnh. Kết quả không có 'ý' nào đạt được tới tầm của Mộc Trung Nhân. Không hổ là chung cực đao ý, tuy nhiên so với thế giới ý niệm này vẫn quá nhỏ bé.

Không còn Phong Linh, nàng chỉ có thể sử dụng 'ý' của bản thân. Lúc này nàng lại nhớ về lần đầu tiên luyện tập phóng ra kiếm ý. Sư phụ của nàng, lão nhân Trần Lĩnh đã tận tình chỉ điểm, ngày ngày cổ vũ nàng chém đứt mộc nhân.

Thanh Liên thả lỏng tinh thần, chém ra đao ý. Đao quang phóng thẳng lên không, vượt qua mốc của những Phong Linh khác nhưng cách chưa tới một nửa sao với đao ý của Chiến Vương.

Thanh Liên không hề dừng lại mà tiếp tục chém. Một trảm... hai trảm... năm trảm... mười trảm kích được phóng ra, độ cao trảm sau thấp hơn trăm trước. Nàng thấy rất rõ 'ý' của bản thân liên tục bị đám huyết hồn ngăn cản.

“Đao ý của Chiến Vương có thể dừng cùng một độ cao là do Phong Linh. Ta cũng sử dụng lực tương tự trong mỗi trảm kích nhưng tâm ý đặt vào lại khác nhau.”

Ý niệm sát phạt muốn chém nát không gian này để thoát ra càng mạnh, thì 'ý' cản trở của huyết hồn càng lớn. Thanh Liên thay đổi cách thức tập trung ý niệm, nàng vứt bỏ toàn bộ tâm niệm hồng trần, ham muốn trần tục, trách nhiệm của bản thân cho đến khi tinh thần chỉ còn là một dòng sông tĩnh lặng.

“Vẫn nên lấy hình mẫu của Chiến Vương.”

Trảm kích vung ra, đao ý không mang theo ý niệm sát phạt nào, chỉ có 'tĩnh' niệm. Đao ý lần này thế mà chạm tới phân nửa đao ý của Chiến Vương, tuy nhiên nàng cảm nhận 'tĩnh' niệm của mình vẫn bị tà niệm ảnh hưởng. Khi tĩnh lặng biến mất thì đao ý cũng tan biến theo.

Thanh Liên lại tập trung làm sạch tinh thần trước đám ác niệm vô tận. Trảm kích lại xuất ra, lần này đã có thể đi xa hơn rồi.

Trong đôi tử nhãn lóe lên ánh quang hi vọng nhàn nhạt, nàng đi đúng hướng rồi.

Nơi tuyệt vọng lạnh lẽo này lại trở thành nơi ôn luyện tinh thần tốt nhất cho bản thân dưỡng 'tĩnh' niệm, trảm kích càng lúc càng tăng cao, vượt qua đao ý của Chiến Vương là vấn đề thời gian hoặc thậm chí là chẻ đôi thế giới này.

Là 'tĩnh' nhưng lại mang 'sát' ý, là 'sát' ý lại 'tĩnh' vô cùng. Giữa tà giới đầy dục vọng, gào thét, không ngừng kéo lam hồn đọa lạc, tinh thần Thanh Liên lại như hồ nước tĩnh lặng.

Ác niệm vô cùng vô tận gợi nên ham muốn, dục niệm mài dũa 'tĩnh' niệm càng lúc càng thanh thuần, càng mạnh mẽ bao nhiêu thì huyết hồn càng sợ hãi bấy nhiêu.

Một đao vung lên, hai đao vung lên... rất nhanh đao ý của nàng đã chạm tới đao ý của Chiến Vương. Trong thế giới u minh tăm tối, một đường đao thẳng tắp đang từ từ xuyên thủng bóng đêm, muốn chẻ đôi thế giới này.

...

Giữa tinh không rộng lớn, giữa hằng hà sa số thiên thạch trôi nổi trong không gian có một hành tinh xanh.

Theo thời gian màu xanh của hành tinh tàn lụi, chỉ còn đống tro tàn, phát ra hơi thở mệt mỏi. Có ba lão nhân cùng đứng bên ngoài, quan sát hành tinh chết dần chết mòn.

“Không ngờ việc chúng ta tạo ra Phong Linh trận lại khiến kế hoạch của các ngài trở nên phức tạp như thế...” Vạn Xuân Vương thở dài: “Thật đáng tiếc, nếu cô nhóc ấy không phát hiện Tụ Linh Thổ, thì đại kế của các ngài có thể chậm rãi thực hiện, không cần phải đặt cược lớn đến thế.”

Vị thư sinh giữ nụ cười trên mặt, an ủi Vạn Xuân Vương: “Dù sao đã cướp được Thần Vị từ tay lão yêu quái của Thương triều, cũng xem như đại kế hoàn thành.”

Thư sinh phe phẩy quạt, ôn hòa nói: “Nhắc đến đây, chúng ta phải cảm ơn ngài mới phải, vì đã cắt đứt liên kết của Văn Thái Sư đối với cô nhóc ấy, nhờ vậy chúng ta có thể tranh thủ thời gian điều chỉnh kế hoạch.”

Vạn Xuân Vương suy tư: “Hừm ta có thắc mắc một chuyện. Nếu toàn bộ thời không bị đẩy lui về, chuyện gì sẽ có thể xảy ra?”

Một giọng nói trầm thấp xen giữa hai người: “Toàn bộ linh sư cấp bậc quân Vương ngã xuống sẽ hoàn toàn biến mất khỏi dòng chảy lịch sử. Sau thời điểm thế hệ quân Vương của ta kết thúc sẽ có hai kịch bản.”

“Thứ nhất sẽ có một 'Vạn Xuân Vương' khác xuất hiện, gánh chịu thiên mệnh Đại Vương như ngài, đốt lên chiến ý của tất cả, kéo các quân Vương khác cùng ra đời, tiếp tục lịch sử.”

Không khí xung quanh ba người trầm đi, càng nặng nề hơn khi người đàn ông ấy mở lời: “Thứ hai chính là viễn cảnh ta không mong muốn nhất, là không có Đại Vương xuất hiện, dân ta sẽ bị chư quốc đàn áp mười vạn năm.”

Vị thư sinh nhìn người đàn ông mà bồi thêm: “Không có quân Vương ra mặt, tà niệm từ Nguyên Hoàng sẽ phủ khắp Đại Việt. Và với tính cách Đại Vương thế hệ của ngươi, cậu ta sẽ làm gì đó rất ngốc ngếch.”

Khuôn mặt người đàn ông kia chợt phiền muộn.

Vạn Xuân Vương siết chặt nắm đấm: “Vậy chẳng phải đây cũng là đường cụt sao?”

Thư sinh vừa phe phẩy quạt vừa cười, cười rất đắng: “Toàn bộ cánh cửa cho linh nhân loại chúng ta đã đóng lại, nếu có thể đặt cược tất cả để mở ra con đường mới, dù cho xác xuất có là một phần trăm, một phần nghìn hay một phần triệu chúng ta cũng phải liều.”

Bỗng một tia sáng từ hành tinh xám bắn lên, vượt qua ba người, tiếp tục bay thẳng lên tinh không vô tận.

“Đó là...”

“Thiên Tuyển Chi Nhân, là linh nhân loại cuối cùng trong thế giới đổ nát này.”

Vạn Xuân Vương nhíu mi: “Để đưa một người từ nơi này tới Đại Việt ở tương lai, cái giá phải trả...”

“Là Trần Lĩnh đã vứt bỏ linh hồn của bản thân, linh của ông ấy sẽ rơi xuống vực sâu tà giới.”

Cả ba cùng xuống một lão nhân nằm giữa thế giới tăm tối, khắp nơi đã bị tà linh hủy diệt. Bọn chúng đã bao phủ toàn bộ hành tinh, hủy diệt tất cả, cái hố không đáy của tà giới ở bên dưới thu nạp tất cả lam hồn.

Lão nhân Trần Lĩnh cũng hóa thành lam hồn, lưu luyến nhìn về phía ba người. Ông rơi xuống tà giới trước những ánh mắt bất lực cùng tiếc thương.

“Cảm ơn những đóng góp của ông cho Đại Việt, lão Trần...”

“Vĩnh biệt...”

Bỗng một luồng tử khí hiện diện trước cái hố của tà giới, nó huyễn hóa thành một bóng đen lớn làm cả ba sững sờ.

“Hắc Long...”



Sau hàng trăm triệu lần vung trảm kích, Thanh Liên đã có cảm giác đao ý của bản thân đã chạm tới bức tường vô hình. Nếu không đoán sai đó có lẽ là biên giới của nơi này.

Lúc này Thanh Liên thấy tinh thần của bản thân lẫn hồn thể như đang đứng một mình trên đại dương bao la vô tận, tĩnh lặng không một vết gợn sóng.

Nàng đã thủ thế rút đao.

Giữa tinh không, một đạo ánh quang lóe lên, tà giới bị cắt làm đôi, vô số lam hồn lẫn huyết hồn phóng ra ngoài trước ba cặp mắt kinh hãi.

Một lam hồn rơi từ trên xuống, làm tinh thần Thanh Liên chấn động một nhịp, làm sao nàng có thể không nhận ra người ấy.

Đó là người dạy nàng cách ngắm nhìn thế giới, là người mở lối cho nàng bước đi, là người cho nàng cảm giác thân nhân, là người cả đời nàng mong muốn gặp lại.

“Sư phụ...”