Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 207: Đại sự (2)




Võ Cực Lạc cùng Tiêu Vân Thường đứng ở hàng ngũ các lão sư, trong khi bốn vị tông chủ khác lại ngồi ở trên cao, mỗi khi có sự kiện này đám lão sư kia đều được dịp cười cợt một phen.

“Ha hả, Võ tông chủ, ngài vẫn chưa bước vào cảnh giới Tướng lĩnh sao?” Vũ Minh Đức, nhị phòng Vũ gia, đệ đệ của tông chủ Vũ Hàn Bân cười nói: “Ta sẽ sớm lên linh Sĩ thập tinh, cảnh giới mà có lẽ ngài phải mất ba trăm năm mới chạm tới, ha ha.”

Hắn là một kiếm tu nổi danh chỉ sau tông chủ, là một cao thủ linh Sĩ bát tinh ở tuổi sáu mươi, một độ tuổi không trẻ nhưng so với Võ tông chủ, hắn đã thuộc hàng thiên tài rồi.

“Lão nhân ba trăm tuổi, đã vô duyên với Tướng lĩnh rồi.” Vũ Minh Khánh, tam phòng Vũ gia đang khoanh tay. Hai tay vì luyện quyền mà biến to, khí thế vô cùng hiếu chiến. Hắn tặc lưỡi: “Chẳng biết thành chủ nghĩ gì mà vẫn để cho bọn họ cái mỏ tinh thạch hạ phẩm kia.”

“Còn không bằng đưa cho Vũ gia chúng ta, ha ha...”

Tiêu Vân Thường nhìn hai khuôn mặt hả hê kia mà nghiến răng: “Đúng là quá đáng.”

“Lão Tiêu, không cần phải để ý bọn họ.” Võ Cực Lạc nhìn vào thanh kiếm trong tay rồi nhìn ra Thiên Vẫn sừng sững ngoài kia.

Kể từ lúc vết chém kỳ diệu ấy xuất hiện, vô số linh sư trong thiên hạ hướng mắt về nó, đã có rất nhiều cường giả thành danh. Vì kẹt ở cảnh giới linh Sĩ này quá lâu nên ngay cả bà cũng rời bỏ kiếm pháp của bản thân, chuyên tâm nghiên cứu lĩnh ngộ Thiên Vẫn.

Nhưng dường như không có bất kỳ dấu hiệu đột phá nào, cảm giác toàn bộ con đường phía trước đã bịt kín rồi.

“Tướng lĩnh, có lẽ cả đời này vô duyên rồi.” Bà nhìn lại hàng ngũ đệ tử Quang Huy tông, ánh mắt càng buồn bã hơn. Bà thở dài: “Chẳng lẽ lựa chọn này là sai lầm?”

“Toàn bộ đệ tử ngũ môn tập trung lắng nghe, sau đây bổn tọa sẽ công bố đại sự có thể ảnh hưởng đến tất cả các ngươi.”

Âm thanh mạnh mẽ của Vũ Nguyên tông chủ Vũ Hàn Bân vọng khắp không gian, chấn áp tất cả tiếng nói bên dưới.

Vũ Hàn Bân đứng giữa hàng nghìn con mắt, hắn là kẻ đại diện cho tiếng nói của cả năm nhân vật đứng đầu, khí tức Tướng lĩnh lục tinh mạnh mẽ tảng phát rước lấy những ánh nhìn đầy hâm mộ.

“Hẳn các ngươi đã biết về sự tồn tại của Tiên Cung, nơi cư ngụ của đám linh sư ngoại vực. Từ thời đại Ngũ Vương khai quốc cho đến nay, bọn chúng luôn là cái gai u nhọt không ngừng rút máu Đại Việt.”

“Tiên Cung hấp thu linh khí trong thiên địa, khiến linh sư toàn thiên hạ gặp khó khăn trên con đường tu đạo. Bao nhiêu anh kiệt đã mang theo uất ức mà nằm lại khi chạm đến bình cảnh.”

“Và tất nhiên điều quan trọng nhất mà ta muốn nói, thời đại Ngũ Vương kết thúc...” Vũ Hàn Bân dừng một nhịp: “Đại Việt chưa từng xuất hiện quân Vương. Đại Việt không có quân Vương tọa trấn, khi đối mặt với chư quốc chực chờ bên ngoài, đó sẽ là tình cảnh hết sức thảm khốc.”

Hắn vừa dứt lời thì bên dưới trở nên ồn ào, ai cũng mang vẻ mặt hoang mang nhìn nhau. Có đệ tử Vũ Nguyên tông đánh bạo giơ tay: “Thưa tông chủ, chẳng phải chúng ta vẫn còn đại trận hộ quốc sao?”

“Ha ha, hỏi hay lắm.” Vũ Hàn Bân cười lớn: “Ta cũng có một câu hỏi cho ngươi, nếu đại trận sụp đổ, chúng ta phải làm gì để đối mặt với chư quốc hùng mạnh, nơi các tôn Hoàng trong truyền thuyết ngự trị?”

Tất cả kinh hách cùng sững sờ, ngay cả những lão sư trấn định nhất cũng không giữ nổi cảm xúc. Trong tâm trí của bọn họ, kể từ khi có nhận thức đã biết về một đại trận thủ hộ Đại Việt mười vạn năm, sừng sững không đổ.

Vị đệ tử kia vẫn nói: “Thưa tông chủ, đại trận không thể sụp đổ được?”

“Vì sao không thể?” Một âm thanh trầm thấp vang vọng. Ngay sau âm thanh phát ra, có ba thân ảnh xuất hiện trước hàng nghìn ánh mắt. Một lão nhân cùng hai người đàn ông trung niên, cả ba đều tản phát ra khí tức của bậc Tướng lĩnh.

Có đệ tử nhận ra bọn họ, thốt lên: “Lão nhân ấy, chẳng phải là lão tông chủ Thái Nguyên tông tới từ thành Phú Lương sao?”

“Phục hiệu kia, ta từng gặp qua rồi, hai vị phía sau chắc hẳn là thành chủ thành Tam Giang và thành chủ thành Tam Giang.”

“Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?”

Toàn bộ cao tầng Thăng Long vực tề tựu, dường như bên dưới cảm nhận được đại sự lần này có lẽ sẽ là cơn địa chấn, làm rung chuyển mọi thứ.

Cả bốn vị Tướng lĩnh thành Thăng Long đứng dậy thi lễ, cả ba thành chủ vừa tới đáp lễ, song Tôn Vũ quay sang vị đệ tử kia, cười nói: “Con người sinh ra, trải qua trần gian muôn sắc rồi trở về với bụi cát. Trận pháp cũng tương tự, không có thứ gì là vĩnh hằng.”

“Tạo nghệ trận pháp của lão phu tuy không phải là đệ nhất nhưng cũng có một chút thành tựu nghiên cứu đại trận hộ quốc. Ta có thể nói nguồn năng lượng duy trì trận pháp đang cạn dần, tương lai chúng ta sẽ đối mặt với viễn cảnh tồi tệ nhất.”

Ở Thăng Long vực này, không ai là không biết đến tông chủ Thái Nguyên tông, vị luyện trận sư uyên bác nhất, có thể sánh ngang với các luyện trận sư thành Hồ phía tây nam Đại Việt. Lời nói này đủ uy tín để tin tưởng, cũng có một số người vẫn giữ vẻ hoài nghi.

Tuy nhiên có một ánh mắt bình thản trước thông tin chấn kinh này, là Chí Nam. Hắn đã chứng kiến viễn cảnh đại trận suy yếu thế nào rồi. Lão nhân ấy không hề ba hoa.

“Cho nên ta và các vị Tướng lĩnh ở đây cùng họp bàn, quyết định đưa ra một tuyên bố trọng đại đối với tương lai Thăng Long vực và kể cả là toàn bộ Đại Việt.” Tôn Vũ thu nhận hết những cảm xúc bên dưới, lão quay sang Vũ Hàn Bân. Cả hai cùng gật đầu.

Vũ Hàn Bân dùng giọng điệu cứng rắn mạnh mẽ hô lớn: “Chúng ta sẽ phát động chiến tranh toàn diện, kéo Tiên Cung trên đầu Thăng Long vực này xuống từ trời cao!”

Lời sau cùng khiến bầu không khí bùng nổ...

“Chúng ta... Sẽ đánh Tiên Cung?”

“Điều này hình như bất khả thi. Đám linh Sĩ lâu la của bọn họ đã sở hữu Địa Giai công pháp...”

“Ta nghe nói trên Tiên Cung còn có sự tồn tại của quân Vương, dù bị đại trận hộ quốc giới hạn tu vi, không thể ra ngoài nhưng chiến lực đó không phải thứ chúng ta có thể đối phó.”

“Gia tổ của ta cũng từng nói tương tự...”

“...”

Dòng người bên dưới từ bất ngờ, hoang mang chuyển sang cân nhắc, hoài nghi. Tiên Cung đã sừng sững ở đó cả vạn năm rồi, trải qua bao nhiêu cuộc nổi dậy của linh sư Đại Việt, bọn họ vẫn tồn tại.

Các cường giả bên trong bị đại trận giới hạn nhưng bên ngoài muốn công kích vào cũng không hề dễ thậm chí là bất khả thi dù cho ai cũng hiểu Tiên Cung chính là một nơi cất giấu của cải khổng lồ, tài nguyên vô tận mà bao thế hệ linh sư phải đỏ mắt.

Chí Nam nhìn thấy bọn họ trở nên e dè, chưa đánh mà chiến ý đã không còn, khác xa với đời trước, binh sĩ Thăng Long lẫn linh sư trong thành có ý chí tranh đấu rất mạnh.

“Phải rồi, đời trước lịch sử Đại Việt xuất hiện hàng trăm vị quân Vương tạo nên niềm tin cho bọn họ, nổi tiếng nhất chính là câu chuyện đứng lên chống lại linh sư ngoại vực của Vạn Xuân Vương.”

“Lúc đó linh sư chúng ta không có bộ mặt sợ hãi như bây giờ. Họ không có vốn để tin tưởng chính mình, cũng không có cột để dựa lưng. Ta mải chỉ chú ý Quang Huy tông nên quên mất đại họa mà tương lai phải đối mặt cũng như tình hình xung quanh.”

Chí Nam nhìn lên chỗ các vị Tướng lĩnh. Hắn nghĩ rằng mục đích thật sự của bọn họ chính là tạo ra một ngọn lửa, ngọn lửa mạnh mẽ của Vạn Xuân Vương.

“Trật tự!” Tiếng quát lớn của Vũ Hàn Bân khiến tất cả âm thanh ngưng lại.

“Bổn tọa có thể hiểu được những hoài nghi này của mọi người, thực tế thì đây là một quyết định vô cùng khó khăn, vì không ai nguyện ý đánh đổi sinh mệnh quý giá của bản thân cả.”

“Nhưng nếu không ai đứng lên, thế hệ kế tiếp vẫn nằm đó, thế hệ mai sau cũng không hề thay đổi vậy thì sẽ như việc Tôn tông chủ đề cập, đến một lúc nào đó hậu thế của chúng ta sẽ phải đối mặt với chư quốc hùng mạnh, đó sẽ là dấu chấm hết cho tất cả.”

Vũ Hàn Bân dừng lại một nhịp, nhìn hàng nghìn ánh mắt bên dưới, tiếp tục nói: “Vũ gia ta là một trong các đại tộc của thành Thăng Long, tài sản đủ để con cháu trong tộc sống cả đời trong nhung lụa.”

Lời này vừa ra khiến một vài đệ tử bên dưới lén nhìn vào đám người xuất thân từ Vũ gia với ánh mắt ghen tị, chỉ tiếc hận rằng mình sinh nhầm nhà.

Vũ Hàn Bân thở dài, âm thanh nặng nề truyền vào không khí: “Nhìn một thế hệ này của tộc nhân sung túc, ta lại không thể tưởng tượng được con cháu mai sau phải chịu cảnh lầm than, hậu thế, muôn dân phải chịu cảnh chư quốc đàn áp.”

“Các vị, ta không làm được, ta không thể hưởng thụ phồn vinh, để trách nhiệm cho hậu thế gánh vác.” Vũ Hàn Bân rút kiếm khỏi vỏ: “Thanh kiếm này không phải nằm trong vỏ mà phải ở trong tim, trên cổ kẻ thù. Nó phải bị máu đỏ tươi nhuộm qua, nó phải gào thét, phải gãy vụn nơi chiến trận.”

“Các vị, chúng ta đang đứng trước ngưỡng cửa lịch sử, tương lai Thăng Long vực hoặc thậm chí là đất nước này do chúng ta quyết định, Vũ gia ta sẽ dẫn đầu cuộc chiến này, không phải chiến đấu cho hư vinh mà là chiến cho muôn dân trăm họ, cho thế hệ mai sau.”

“Các vị, hãy cho ta mượn sức mạnh!”

Sự kiên định, sự hào hùng, sự hiệp nghĩa muốn cống hiến cho đời của Vũ Hàn Bân chạm đến trái tim của hàng nghìn đệ tử, lão sư bên dưới. Dường như nơi đó có một ngọn lửa cháy bùng cháy, chợt tỉnh giấc trong băng tuyết vạn năm.

“Gia chủ, huynh nói rất hay.” Vũ Minh Đức lớn giọng: “Ta muốn đánh bại Tiên Cung.”

“Vì tương lai, vì Đại Việt!” Vũ Minh Khánh giơ nắm đấm lên trời. Cơn gió nhẹ cuốn trôi ngọn lửa, khiến nó đậu lên cánh rừng, làm tất cả bùng cháy.

“Vì tương lai, vì Đại Việt!”

“Vì tương lai, vì Đại Việt!”

Từ các lão sư đến cựu đệ tử, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn đồng thanh hét lớn, khẳng định quyết tâm của bản thân. Đến cả những tân đệ tử non trẻ không hiểu thế sự cũng hòa vào bầu không khí rực cháy kia.

Các Tướng lĩnh nhìn về phía Vũ Hàn Bân, dành cho hắn một sự tôn trọng. Tôn Vũ vỗ tay nhẹ, khẽ nói: “Vũ tông chủ, ta đã cho rằng sẽ rất khó vận động quần chúng hưởng ứng nhưng có lẽ tâm ý của ngài đã chạm tới mọi người rồi.”

“Tôn tông chủ đã chê cười, việc quốc gia đại sự chính là trách nhiệm của những vị Tướng lĩnh như ta, ra sức vì Đại Việt là lẽ đương nhiên.” Vũ Hàn Bân nhìn xuống hàng nghìn ánh mắt bên dưới, ánh mắt lóe lên sự trầm tĩnh trái ngược.

“Tiểu Liên, ta đoán được nước cờ của con rồi. Rất táo bạo.” Lão nhân cùng một nữ hài mờ ảo đang đánh cờ, cờ trên bàn cũng mờ ảo hư thực.

“Thế nhưng con lại không để ý đến những con cờ còn lại trong tay, con không đủ khả năng để đánh ra thế cờ này.” Lão nhân vuốt râu.

“Những nước đi trước đó đã trở nên vô nghĩa, ta thắng rồi. Ha ha.” Lão nhân xoa đầu nữ hài.

Hình ảnh vô cùng xa lạ, lại có gì đó quen thuộc làm Chí Nam mơ màng, chỉ khi bị những tiếng hét bên ngoài ảnh hưởng hắn mới sực tỉnh.

Chí Nam nhìn chiến ý của mọi người dâng cao, làm hắn cũng có một loại xúc động muốn cùng bọn họ cầm kiếm, quyết tử với linh sư. Hắn nhìn lên chỗ Vũ Hàn Bân bằng ánh mắt đầy kính trọng.

“Vũ gia chủ đúng là bậc kỳ nhân.” Trong đầu chợt nghĩ tới ai đó thì khuôn mặt trầm đi: “Nếu là phản đồ ông ấy sẽ ngăn tất cả lại chứ không thể nào mạnh mẽ, kiên định như thế, thậm chí còn mang cả Vũ gia lên tiên phong, mở đường cho tương lai.”

“Con người như ông ấy thế mà đời trước lại phải cay đắng mất mạng trong tay công chúa.” Nghĩ đến hình bóng kia, quả thật Chí Nam không biết phải dùng cảm xúc gì để diễn tả.

“Nàng cho ta thứ bản lĩnh này, đồng thời cũng gây ra không ít họa. Đời này ta nhất định sẽ bảo vệ ngọn lửa này, công chúa, nếu ngài có trùng sinh, ta sẽ đối đầu với ngài đến cùng.”

Tại tà giới âm u, nữ hài vẫn đẽo gọt tre. Nàng cứ gọt mãi gọt mãi, không có mục đích, chỉ đơn thuần là gọt.

Mặc kệ những huyết hồn gào thét, mặc kệ bóng đêm vô tận.

Nàng chỉ gọt thanh trẻ nhỏ của nàng mà thôi.