Truy Vết Nàng Hậu

Chương 63: Thời gian còn lại




Hoàng Phong ôm Ngọc Khánh đang bất tỉnh trong vòng tay, cảnh tượng chẳng khác gì lúc anh ôm lấy vị Hoàng hậu của mình kiếp trước.

Thì ra Hoàng Phong sốt ruột đã dùng quỷ thuật tốc biến đến đây, ngay khi ánh mắt Ngọc Khánh mờ dần đi.

Những vong ma u uất nhìn thấy anh thì gào khóc gọi "Hoàng thượng", Hoàng Phong lặng người, anh không ngờ ngày ấy đã khiến mọi thứ điêu tàn như vậy. Hai hàng nước mắt lăn xuống nhìn cô gái trong tay, Hoàng Phong đưa bàn tay ánh lên một tia khí đưa sát đỉnh đầu Ngọc Khánh.

"Nàng về rồi!"

Chợt từ đâu một cơn gió mạnh thổi đến khiến mọi thứ bị tung bay, những vong hồn bị lực gió làm kinh sợ. Xuất hiện sau cơn gió bụi, Sa Ly chậm rãi bước tới, những vong lính trước kia bảo vệ Đông cung lập tức chắn trước. Sa Ly chỉ nhếch mép vung tay, bọn họ lập tức tan hồn.

"Bọn bây mà cũng dám đấu lại ta à?"

"Sa Ly, trước kia Hoàng Hậu đối xử với ngươi thế nào mà ngươi nỡ hại người!"

Sa Ly nghe kẻ kia chỉ là một thái giám mà gọi thẳng tên mình không kiêng nể thì tức giận, ả quát.

"Hỗn xược, ta đường đường là Nhị Giai Phi, một kẻ thấp kém như ngươi dám mạo phạm?"

Dứt lời cô ả lại vung tay đánh một luồn tà khí hòng khiến hồn kia tan tành, nhưng một bóng đen đã nhanh chóng xuất hiện chắn đánh lại luồng khí vừa rồi.



Sa Ly nghiêng đầu hỏi.

"Ngươi? Ha ha ha, ngươi là tên tướng quân vẫn luôn xen vào chuyện của ta!"

Tường Quân chậm rãi hạ thanh kiếm khí xuống nhìn quỷ nữ trước mặt.

"Sa Ly Thục phi, mong người hãy xóa bỏ hận thù đi!"

Sa Ly cười, tiếng cười sắt ngọt như lưỡi dao xuyên vào tai kẻ khác. Ả cười một lúc như sảng khoái lắm rồi mới nói tiếp.

"Ta phải gọi ngươi là gì đây? Lịch Hiên? Hay Tường Quân? Chẳng phải bản thân ngươi cũng không buông được chấp niệm về thứ tình cảm đáng khinh với chàng mà hóa quỷ theo chàng sao? Sao ngươi không buông bỏ đi hả?"

Tường Quân nhìn sang Hoàng Phong, đúng là cậu đã không thể buông bỏ chấp niệm, nói cho cùng đó cũng chỉ là cái cớ cho lời thề có chết cũng đi theo chủ của cậu.

Ánh mắt Tường Quân thoáng buồn rồi lập tức bình thản trở lại, cậu cười nhạt nhìn Sa Ly rồi lắc đầu.

Cậu chưa kịp nói gì thì Hoàng Phong từ sau đứng dậy ôm Ngọc Khánh vào trong phòng, đặt cô xuống chiếc giường trước kia Thanh Vân đã dùng.

Bên ngoài Sa Ly ghen tức gào thét, từ trong miệng ả bay ra vô số quỷ khí đen hôi. Tất cả đều bị Tường Quân cản lại.



"Khốn kiếp, ngươi tránh ra, Hoàng thượng!"

Hoàng Phong bên trong phòng biết rõ thời gian của mình không còn nhiều. Bởi vì muốn tìm lại một kiếp của Thanh Vân, muốn cùng nàng nhớ lại chuyện bao kiếp mà trốn khỏi luân hồi.

Nhớ khi ấy Diêm vương đã phán.

"Ta nhắm một mắt cho ngươi vậy. Nhưng khi nàng ấy nhớ lại kiếp này, nhớ ra mối duyên giữa hai người thì ngươi phải trở lại đây chịu tội!"

Mặc cho Sa Ly điên cuồng gào thét, Hoàng Phong nắm lấy tay Ngọc Khánh dịu dàng tâm sự.

"Ta vừa muốn nàng nhớ lại, vừa không muốn phải xa nàng. Ngọc Khánh, sau này hãy quên ta, chỉ cần lúc này nàng nhớ ta là đủ cho một cuộc chạy trốn luân hồi của ta rồi..."

"Ngọc Khánh, sau khi em tỉnh lại có thể ta sẽ không còn, hồn siêu phách tán, quỷ khí tiêu tan. Ta dành hết những gì còn lại cầu cho em một đời luôn hạnh phúc..."

Từng câu từng chữ như moi ra từ tâm của Hoàng Phong khiến Tường Quân đứng chắn ngay cửa cũng đau lòng. Hoàng Phong bị tan hồn thì cậu cũng theo anh, đúng với lời thể kiếp nào vẫn sẽ trung thành.

Hoàng Phong nhắm nghiền đôi mắt, hai dòng huyết lệ đỏ chảy dài xuống gương mặt, anh hôn lên trán cô lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng rồi chậm rãi đứng dậy đi về phía cửa phòng.

Cánh cửa mở tung, nộ khí bên trong căn phòng ào ạt ra bên ngoài, Hoàng Phong muốn lúc này anh sẽ kết thúc cho tất cả mọi chuyện.