Truy Vết Nàng Hậu

Chương 62: Mảng hồi ức chưa phai




Sau những ngày tự tìm câu trả lời không được, Ngọc Khánh bất chợt nảy ra một suy nghĩ.

Nơi cô luôn mơ thấy chính là nội cung của Đại Thành thuở xưa, bên cạnh đó trong những giấc mơ ấy Hoàng Phong đều xuất hiện. Ngọc Khánh xâu chuỗi lại từ những giấc mơ rồi những lúc Hoàng Phong đột ngột xuất hiện cứu cô khỏi những kẻ không phải là con người kia.

Ngọc Khánh nhận ra nơi bắt đầu là ở Đại Thành, cô cần phải trở lại nơi ấy tự mình tìm hiểu.

Chuyến xe chở Ngọc Khánh chạy ra khỏi trung tâm thành phố, dần dần mất hút trong ánh nắng buổi ngày. Ngọc Khánh hoài nghi về tất cả, cô muốn thử xem liệu

Hoàng Phong có như cô nghĩ.

Tầm trưa, Ngọc Khánh xuống xe rồi bắt một chiếc xe ôm công nghệ đi vào khu di tích Đại Thành. Lần trước đi xe của trường nên cô chẳng cần phải chuyển xe như vậy.

Đứng trước cánh cổng lớn, cô hít một hơi sâu rồi đi vào. Người gác cổng thấy thẻ sinh viên của cô thì ôn tồn hỏi.

"Lần trước trường của cháu đã đến rồi nhỉ!"

"Vâng, nay cháu có đề án riêng nên muốn quay lại tìm tư liệu!"

Người kia khẽ gật đầu, trao cho cô một tấm thẻ qua cổng rồi đi ra kéo cánh cửa cho cô vào.

Ngọc Khánh cười cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chân đi vào bên trong.



Cô đi lại từng khu nhà, đến lối đi có hàng trúc thì dừng lại. Lần trước cô bị tấn công tại đây, Hoàng Phong đã cứu cô. Lối này dẫn vào phía nội cung.

Nuốt ực một cái, Ngọc Khánh nắm chặt hai dây ba lô trên vai rồi chậm rãi đi vào.

Tại thành phố, Hoàng Phong đang ghi chép theo bài giảng thì chợt anh dừng lại, lồng ngực nhói đau khó tả. Anh lập tức nghĩ đến Ngọc Khánh, cô đang không ở trong thành phố này.

Người giáo viên dừng bài giảng nhìn xuống phía Hoàng Phong đang nhăn mặt. Nhận ra có gì đó thì liền bảo Hoàng Phong về nhà nghỉ ngơi. Anh khẽ gật đầu lảo đảo bước ra khỏi lớp, tâm linh lập tức truyền đi cho Tường Quân đến đón mình.

Trên đường, Hoàng Phong nói Tường Quân mau đến khu vực Đại Thành, trong đáy mắt mờ đục của cậu thoáng qua hình ảnh cô gái tên Ngọc Khánh.

Ngay lúc ấy tại nội cung Đại Thành.

Ngọc Khánh đang từng chút đi vào bên trong, cô cứ đi cho đến khi trước mặt cô là một cánh cổng lớn, bên trên có bảng đề chữ.

"Đông cung"

Là nơi ở của các phi tần sao? Không phải, cô đã đọc qua nơi đây là nơi riêng của Thanh Vân Hoàng hậu.

Đưa tay mở cánh cổng vốn đã gỉ sét lâu năm, tiếng bản lề di chuyển vang lên làm Ngọc Khánh gai người.

Từ bên trong không biết xuất hiện một cơn gió lạnh thổi ra, Ngọc Khánh rùng mình nuốt nước bọt. Tuy đã được tu sửa và chăm sóc lại để trở thành điểm tham quan lịch sử, nhưng nơi đây vẫn còn ít nhiều sự lạnh lẽo cô tịch.

Ngọc Khánh đảo mắt nhìn xung quanh, cô mường tượng ra được nơi đây đã từng vui vẻ thế nào, cho đến khi bi kịch ấy xảy ra.



Trong đầu cô hiện ra hình ảnh mà cô luôn nhìn thấy trong những giấc mơ, tiếng người gọi, tiếng bước chân, tiếng ai đó quát lớn...

Vừa đi vừa suy nghĩ, Ngọc Khánh chẳng biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh ao sen. Mùa này sen đã tàn, chỉ còn lại lác đác một vài đài sen đang cố gắng tỏa hương sắc cuối cùng.

Dừng bước, Ngọc Khánh nhìn ao sen mà bỗng rùng mình, nơi đây là nơi vị Hoàng hậu té xuống, một xác hai mạng. Bây giờ sen cũng không nở rộ, những đài sen đã héo rũ càng khiến khung cảnh trở nên thê lương.

Cô quay bước đi đến cánh cửa gỗ đã được khóa lại, nơi đây hẳn là phòng ngủ của nàng ấy. Bất chợt cô đưa tay chạm vào, cô như đứng hình, nước mắt lại tuôn rơi không tự chủ, tim cô đau đớn như bị ai bóp chặt lại.

Phía sau vang lên tiếng người, Ngọc Khánh quay đầu thì cô lùi lại, trước mặt cô đang dần dần hiện ra những bóng người mờ ảo. Họ mặc cổ phục, quỳ gối trước cô mà nói lớn.

"Hoàng hậu trở về..."

"'Hoang hau tro ve..."

Âm thanh vang vọng cả Đông cung, nó cứ âm vang lúc xa lúc gần khiến cô ớn lạnh, cô nghĩ có thể họ đang nói đến vong hồn của chủ nhân nơi đây, nhưng thực tế họ đang nhìn cô.

Ngọc Khánh sợ hãi vùng bỏ chạy, nhưng bước chân cô cứ nặng nề khó nhấc được. Cô còn chưa định hướng được thì từ dưới ao sen, đóa sen cuối cùng đang dần rũ xuống, từ trong ấy bay lên một làn hương mỏng len lỏi đến bên Ngọc Khánh, cô lảo đảo khi hít phải.

"Hoàng..Phong..."

Trong đầu Ngọc Khánh chợt hiện ra Hoàng Phong, trái tim cô đau đớn rồi lại thổn thức. Ngọc Khánh đỗ gục xuống hoàn toàn bất tỉnh.