Về lại nơi đã lâu không ở bụi bặm mùi ẩm mốc thoang thoảng trong không khí, dọn dẹp qua căn nhà làm xong trời cũng tối hai đứa nhỏ đi chơi cùng Jon vẫn chưa về.
Điện thoại của Hàm Phi đổ chuông.
“Alo.”
“Hàm Phi đến cùng em muốn làm gì em bỏ đi để tôi đi tìm làm em thấy vui à.”
“Ồ vậy Tôn Tổng đang đi tìm mẹ con tôi chăng.”
“Tôn Thất món nợ của anh với Suri tôi sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi anh cứ chờ mà xem.”
Hàm Phi nói xong những điều mình muốn thì tắt máy không để Tôn Thất có cơ hội phản bác, Những ngày nằm viện Hàm Phi đã nhớ lại mọi chuyện cô hận Tôn Thất đến thấu xương không phải tại anh thì Suri của cô sẽ không phải chịu khổ một phen như vậy.
Jon đưa bọn nhỏ về Hàm Phi đang nấu cơm, lần này gặp lại Hàm Phi không còn thấy anh cười, trên mặt cũng không còn vẻ điềm tĩnh ấm áp, thay vào đó là sự lãnh khốc vô tình.
“Anh có chuyện gì vậy?”
“Phi Phi có bao giờ em hối hận vì đã tìm được thứ mình đánh mất chưa, lúc trước nó đẹp biết bao.” Jon dùng thái bình tĩnh để nói nhưng cô biết anh rất khó chịu.
Hàm Phi chua xót cho Jon tình yêu anh ấy những tưởng là chân ái không ngờ lại là nghiệt duyên.
“Anh biết hết rồi à.”
Gật đầu, Jon nhìn Hàm Phi cô gái mỏng manh trước mặt, cô lương thiện thuần khiết đôi khi lại mạnh mẽ quyết đoán đôi vai mỏng manh ấy lúc nào cũng gồng mình để bảo vệ những người bên cạnh.
Cô đôi khi anh nghĩ nếu như ông trời không thử thách người con gái ấy thì nụ cười của cô sẽ đẹp đến nhường nào có phải sẽ sao xuyến lắm không. Những ngày cô mất tích mẹ anh rửa mặt bằng nước mắt lúc nào cũng mang ảnh cô và bọn nhỏ ra ngắm sau cùng anh phải để họ đi du lịch vòng quanh thế giới, để bà bớt đau buồn.
“Hàm Phi có bao giờ em thấy mệt mỏi không?”
Hàm Phi thoáng giật mình sau đó lắc đầu cô không mệt mỏi nhưng có chút tiếc nuối.
Hôm sau, cô gặp lại Hưu Từ sáu tháng ngắn ngủi nhưng nhuệ khí của người trước mặt đã không còn, sự tự tin, cao ngạo của người lần trước cô gặp cũng không thấy nữa, Tình yêu vốn là như vậy yêu ai thương ai tất cả đều là sự sắp đặt của số phận người ta trân trọng chưa chắc đã là định mệnh.
“Hưu Tư anh có ổn không?”
“Cô thấy tôi có ổn không?” anh ta không trả lời mà hỏi lại cô.
Hàm Phi lắc đầu sau đó lại gật, cô tin Jon sẽ không làm hại Hưu Tư.
Hưu Tư cười mỉa mai vén tay áo quá khủy tay để lộ vết thương lớn nhỏ trên da thịt Hàm Phi ngơ ngác nhìn Hưu Từ.
“Người cô cho là tốt nhưng chưa chắc đã là vậy, anh ta biết tôi từng lừa dối anh ta mỗi lần say rượu liền đánh tôi vết thương nhỏ chưa khỏi lại có vết thương lớn.”
Hàm Phi ra về trong đầu vẫn ám ảnh câu nói của Hưu Từ.
Trong mỗi một câu chuyện đều có nhân quả nếu năm xưa Hưu Từ không lừa dối Jon thì bây giờ bọn họ có lẽ sẽ khác, Jon sẽ là một vị bác sĩ ấm áp Hưu Từ sẽ là một ông chủ bình thường bọn họ cũng có thể là bạn hoặc là đối tác nhưng tuyệt đối sẽ không như bây giờ giày vò lẫn nhau.
Tông Thoan bên này bệnh ngày càng nặng thời gian tỉnh táo trong ngày dần ít đi Tôn Thất muốn đi tìm Hàm Phi cũng không thể rời khỏi.
Lại trôi qua thêm nửa năm, hai đứa nhỏ đã lớn hơn một chút công việc của Hàm Phi cũng phát đạt, cô chuyển về mỹ sinh sống mở thêm chi nhánh ở Đan Mạch có đôi khi anh và cô ở cùng một thành phố nhưng lại không gặp mặt.
Trong giới kinh doanh ai cũng nói anh dạo này thay đổi, không còn tụ tập ăn chơi đi làm về nhà rất đúng giờ bọn họ đồn anh có người tình đang chờ cửa cũng có người nói anh muốn làm gương cho Tôn Lượng.
Hàm Phi chỉ im lặng lắng nghe tư vị trong lòng cũng không rõ là đắng cay hay chua chát chỉ biết ở bên ngực trái có cái gì đó nhói đau.
Tối nay, Hàm Phi phải tham gia một buổi đấu giá từ thiện ở Đan Mạch vẫn như những lần xuất hiện trước, cô mặc một chiếc váy dạ hội có thiết kế đuôi cá màu đỏ tươi làm nổi bật lên đường cong duyên dáng làn da trắng không tì vết của cô, trang sức hôm nay Hàm Phi đeo cũng là mẫu thiết kế mới nhất của công ty sản xuất, cô rất ít đeo trang sức mỗi lần bị buộc phải dùng tới lại thấy khó chịu gò bó.
Ngồi một góc khuất của khán phòng, Hàm Phi có quyên góp một bộ nữ trang lấy cảm hứng từ hai cô công chúa nhỏ đó là bộ duy nhất, kết hợp từ những viên kim cương màu đỏ của quả cherry khảm lên hai chữ Sr được lồng vào nhau, hôm nay cô muốn mua lại bộ nữ trang đó để làm kỷ niệm cũng coi như là quyên góp một chút tấm lòng dành cho những em bé mồ côi.
Tôn Thất rất lâu rồi không tham gia những buổi tiệc như thế này, hôm nay sinh nhật Tôn Lượng cậu bé nói muốn anh và Tống Thoan đưa đi anh mới đành miễn cưỡng.
Tôn Thất đi chào hỏi một số người Tông Thoan và Tôn Lượng không có việc gì đi lấy chút điểm tâm.
Tôn lượng muốn ăn bánh thư ký của Tôn Thất lấy bánh táo đưa cho cậu, Tống Thoan thấy cô gái trước mặt thân thiết với con trai trong lòng không vui với tay lấy chiếc bánh trước mặt đưa cho Tôn Lượng bắt cậu ăn.
“Mẹ đây là bánh dứa mà.”
Tông Thoan cố gắng kìm chế bực bội trong lòng.
“Bánh dứa thì sao mau ăn đi.”
Tôn Lượng tủi thân cố nén nước mắt ăn hết miếng bánh ngồi được một lúc thấy chóng mặt Tôn Lượng nói với Tống Thoan muốn đi vệ sinh rồi rời khỏi.
Trong nhà vệ sinh cậu cố gắng nôn nhưng hai mắt ngày càng nặng vịn tường muốn rời đi lại vô tình va phải một ai đó, mùi hương trên người của người nọ rất quen giống như mùi trên người mẹ nuôi vậy.
Hàm Phi đỡ Tôn Lượng ngồi xuống, kiểm tra khắp người toàn là vết mẩn đỏ hơi thở suy yếu, Vừa bế Tôn Lượng cô vừa kêu cứu nhờ người xung quanh gọi hộ xe cứu thương. Tôn Lượng cố gắng mở mắt mẹ nuôi thật là xinh,mẹ lo lắng cho cậu vừa bế cậu chạy ra ngoài vừa khóc.
"Mẹ, con mệt "
cậu không muốn gọi mẹ nuôi nữa cậu chỉ muốn gọi mẹ, mẹ của cậu tên là Hàm Phi nếu hôm nay cậu không thể tỉnh lại vậy thì hãy để cậu được rời đi trong lòng mẹ.
“Ngoan con trước tiên mẹ cho con uống nước mau lôn bớt những thứ con ăn ra ngoài được không.”
Tôn Lượng ngoan ngoãn gật đầu, được một lúc cậu bắt đầu nôn hết ra mọi thứ cũng nôn lên bộ lễ phục đắt đỏ của Hàm Phi.
Bối rối nhìn nhìn mẹ nuôi vậy mà mẹ không hề ghét bỏ vẫn ôm cậu vào lòng.
Hàm Phi đưa Tôn Lượng vào viện cấp cứu kịp thời cậu bé không còn gì nguy hiểm,cô ngồi cạnh Tôn Lượng đến khi cậu tỉnh mới nhờ y tá báo cho Tôn Thất sau đó rời đi.
Trước Khi đi cô và Tôn Lượng giao kèo chuyện hôm nay cô đưa cậu đến viện sẽ là bí mật nhỏ của hai mẹ con, Tôn Lượng khó hiểu nhưng vẫn gật đầu đồng ý.