Truy Thê: Tô Tổng Yêu Anh Quá Mệt Mỏi

Chương 22: không tên




Tống Thoan nhìn theo Tôn Thất đau đớn tự trách lúc anh yêu cô, cô lại nhẫn tâm gạt bỏ bây giờ cô yêu anh lại không cần, cuộc đời cô từ ngày gặp anh đã sai.

Đập vỡ chai rượu nhặt một mảnh vỡ lấy hết can đảm cắt một đường ở cổ tay máu theo vết cắt chảy xuống, đi từng bước lên tầng đến phòng của Hàm Phi cô hét một tiếng.

Hàm Phi nghe tiếng hét tỉnh dậy, Tống Thoan đứng trước cửa cả người đầy máu mùi tanh nồng đậm trong không khí.Tôn Thất muốn tiến lại Tống Thoan bật khóc lại muốn tự tổn thương mình.

“Tôn Thất đưa em đi Lương Hải anh ta biết em có thai sẽ giết con mình mất.”

Tống Thoan miệng lẩm bẩm tay xoa bụng vừa khóc vừa nói.

Hàm Phi thấy không ổn muốn tiến lại Tôn Thất đã nhanh hơn cô một bước ôm lấy Tông Thoan an ủi làm cô ta bình tĩnh lại.

Bác sĩ đến, sau một hồi kiểm tra ông ấy nhìn Tôn thất với ánh mắt có chút ái ngại.

“Tôn Thất cô gái này là tâm bệnh, tinh thần có chút không bình thường có lẽ là bị đả kích trong thời dài.”

Tôn Thất ánh mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, lời bác sĩ văng vẳng bên tai anh còn nhớ Tông Thoan của trước kia kiêu ngạo như hoàng yến thích bay lượn xinh đẹp, tại anh đã bẻ đi đôi cánh của cô trà đạp cô.

Hàm Phi vào phòng muốn đưa cho Tôn thất cố nước lại thấy anh đang thất thần nhìn ra ngoài đến cả việc cô vào cũng không phát hiện, Hàm Phi quay ra nhẹ tay đóng cửa.

“Tôn Thất.” Tống Thoan yếu ớt gọi anh.

Tôn Thất quay lại đang muốn đến gần cô Tông Thoan lại như nhớ đến điều gì la hét ầm ĩ, Hàm Phi ở bên ngoài tiến vào, nhìn thấy cô Tông Thoan lại càng thêm kích động lao đên bóp cổ Hàm Phi.

Tôn Thất gỡ tay Tông Thoan nhưng cô nhất định không chịu buông, cô đang bị thương Tôn Thất cũng không dám mạnh tay, đến khi gỡ được cổ Hàm Phi đã hằn vết tay.

“Tống Thoan bình tĩnh lại.” Tôn Thất đứng giữa ngăn Tông Thoan tổn thương Hàm Phi.



“Tôn Thất anh yêu em phải không.” Tống Thoan điên cuồng gào thét.

Tôn Thất khó sử nhìn Hàm Phi bệnh tình của Tống Thoan bây giờ không thể kích động đành chiều theo ý cô ta gật đầu.

Sự thật là chẳng có người phụ nữ nào cao thượng cả, Hàm Phi đau đớn về phòng nước mắt thi nhau rơi, cả đêm Tôn Thất không trở lại cô ngồi đó đợi anh cho đến khi ánh sáng le lói chiếu vào căn phòng, Hàm Phi mới chấp nhận cô vẫn không quan trọng với anh vào nhà tắm rửa mặt vết hằn trên cổ tím đen có vẻ đáng sợ.

Hai đứa nhỏ dậy sớm ăn sáng xong liền ầm ĩ đòi đi chơi, Hàm Phi cho bọn chúng lên xe đẩy ra vườn hoa ngồi tắm nắng, Cherry như con chuột nhỏ chạy khắp nơi còn suri ngoan ngoãn ngồi lên lòng cô tiếng cười của bọn nhỏ lanh lảnh khắp nhà.

Quản gia khó xử đứng trước mặt Hàm Phi.

“Phu nhân thiếu gia nói người đưa bọn nhỏ về phòng chơi tránh gây tiếng ồn cô Tông hôm nay tâm trạng không ổn lắm.”

Hàm Phi gật đầu không nói gì thêm đưa bọn nhỏ về phòng, cả ngày sinh hoạt bên trong không hề bước ra.

Buổi chiều Tôn Thất đưa Tôn Lượng gia ngoài Tông Thoan từ trên giường ngồi dạy sang phòng Hàm Phi.

“Hàm Phi, chúng ta cần nói chuyện.”

Tống Thoan hiểu tình yêu không có lý lẽ cô năm đó cũng như Hàm Phi của bây giờ một khi đã yêu thì không muốn san sẻ.

“Cô nói đi.”

“Hàm Phi tôi cảm ơn cô vì cô đã chăm sóc Tôn Lượng nhưng bây giờ tôi về rồi cô có thể đi không.” Hàm Phi không trả lời chỉ bình tĩnh cầm bình sữa của hai đứa nhỏ đi rửa hôm qua cô đã biết vị trí của mình chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.

Thấy Hàm Phi cứ như vậy mà bỏ đi Tông Thoan mất kiểm soát chạy theo, đến cầu thang Tông Thoan mất đà vấp ngã làm Hàm Phi ngã xuống năn từ cầu thang xuống dưới.

Tôn Thất từ bên ngoài trở về chỉ nhìn thấy Hàm Phi đang nằm trên vũng máu hai mắt nhắm chặt.



Bệnh Viện.

Hàm Phi tỉnh lại thở dài thời gian này không hiểu vì sao cô lại thân thiết với bệnh viện như vậy. Những chuyện gần đây như thước phim tua lại trong đầu cô, ngắn ngủi nửa năm làm cô gần như chai sạn cảm xúc.

Tôn Thất ở bên ngoài vào thấy Hàm Phi đã tỉnh lặng lề ngồi bên cạnh, hôm qua anh không nghĩ Tống Thoan lại dùng sức như vậy hôm nay anh mới thấy vết thương trên cổ Hàm Phi.

“Phi bây giờ Tông Thoan cô ấy không bình thường em có thể nhẫn nhịn được không?”

Hàm Phi cười lạnh trong lòng nhìn đi người mà cô yêu đến khắc cốt ghi tâm, đến chết đi sống lại sẵn sàng hy sinh cho anh ta đổi lại anh ta trao cho cô tình yêu thật đáng ngưỡng mộ, cô có lên cảm tạ anh ta không.

“Vì sao tôi phải nhịn một người điên.”

Tôn Thất khó chịu nắm tay Hàm Phi. “Em nói chuyện tử tế không được à.”

Vịn đầu giường ngồi dậy trên đầu còn đang quấn băng Hàm Phi ngồi dậy cảm thấy hơi chóng mặt.

“Ồ vậy chắc tôi nói sai, cô ta không bị điên.”

Tôn Thất ánh mắt không vui liếc tới Hàm Phi, vì sao mỗi lần nói chuyện cô lại dùng giọng điệu như vậy một chút thương cảm cũng không có.

“Mang hai con đến đấy tôi không muốn bọn chúng ở gần kẻ điên.” Hàm Phi lạnh lùng nói.

Tôn Thất tức tối bỏ ra ngoài Hàm Phi liền với tay lấy điện thoại gọi cho Jon gửi cho anh định vị chỗ mẹ con cô đang ở.

Nằm viện một tháng Tôn Thất trưa và tối sẽ qua chỗ cô sáng sớm lại về biệt thự Hàm Phi lạnh nhạt không mấy để tâm từ lúc nằm viện cô cũng không nói chuyện với Tôn Thất.

Sáng ngày thứ hai cô làm thủ tục xuất viện Jon đến đón ba mẹ con Hàm Phi về Nam Phi, đến lúc Tôn Thất biết thì mẹ con cô đã ở Nam Phi.