Tôn Thất khó chịu nhìn Hàm Phi, đi cả ngày lại mang theo cái thứ gì về đây không biết.
Tam Thái từ ngoài bên ngoài đi vào nói gì đó với Tôn Thất.
"Anh chuẩn bị về sao vết thương ổn rồi chứ." Hàm Phi uống xong vừa ăn nho vừa hỏi.
Tôn Thất gật đầu, thái độ gì vậy chứ chẳng lẽ bị câm luôn rồi.
Có điện thoại Hàm Phi cũng không để ý đến Tôn Thất nữa.
"Alo mẹ."
"Hàm Phi bọn trẻ mất tích rồi." Mẹ chồng cô sốt ruột.
Sợ hãi bao trùm, bố mẹ chồng cô những năm gần đây tuy thu liễm không ít nhưng kẻ thù không phải chỉ một hai người.
"Con yên tâm bố con ông ấy đang cho người điều tra rồi."
"Mẹ bây giờ con sẽ về bên đó."
"Được."
Tôn Thất ngồi bên cạnh nắm lấy tay Hàm Phi.
"Em yên tâm đi bọn trẻ sẽ không sao đâu, tôi chuẩn bị máy bay rồi vốn ngày mai định về nước đi tôi đưa em đi."
Hàm Phi đang lo lắng cho bọn nhỏ chỉ kịp gật đầu.
Cherry, suri còn nhỏ như vậy bọn chúng sẽ sợ hãi nghĩ đến nước mắt Hàm Phi lại rơi.
Tôn Thất nắm tay Hàm Phi để cô dựa vào anh.
"Phi hai con không sao là anh đón các con qua Đan Mạch."
Hàm Phi kinh ngạc đẩy Tôn Thất làm anh ngã về đằng sau.
"Anh làm cái gì ai cho phép anh đón bọn nhỏ."
"Tôi là bố bọn chúng đón con mình là chuyện bình thường." Tôn Thất lạnh nhạt nói.
Hàm Phi không giữ nổi bình tĩnh ném tất cả những thứ xung quanh vào người Tôn Thất, vết thương mới lành lại bị nứt ra chảy máu.
"Anh muốn làm gì, anh làm tổn thương tôi chưa đủ còn muốn động đến con tôi, Tôn Thất rốt cuộc mẹ con tôi đã có lỗi gì với anh chứ."
Hàm Phi vừa khóc vừa nói cuối cùng quỳ xuống trước mặt Tôn Thất.
"Tôi xin anh trả con lại cho tôi, cherry sợ người lạ không có người quen con bé sẽ sợ hãi sẽ khóc."
Tôn Thất kéo tay Hàm Phi để cô đứng lên dựa vào người anh.
"Em yên tâm các con đang chơi với Tôn Lượng bọn nhỏ rất ngoan."
"Hàm Phi em biết không Đan Mạch không giống Mỹ, bố mẹ chồng em không có thế lực ở Đan Mạch chỉ cần bọn họ đến tôi có thể giết họ."
Tôn Thất vừa nói vừa vuốt tóc Hàm Phi, nhìn Tôn Thất cô không thể tin anh là người như vậy,do anh không cần mẹ con cô trước bây giờ lại bắt cóc bọn nhỏ.
"Anh muốn gì."
Tôn Thất ôm Hàm Phi để cô ngồi lên lòng anh, đưa điện thoại tới trước mặt cô.
"Nói với bố mẹ chồng em để ông bà ấy khỏi mất công tìm."
Hàm Phi không cam lòng gọi điện cho bố mẹ chồng nói cô tìm được bọn nhỏ rồi, có người bạn của cô muốn đón chúng qua nhà mấy hôm nữa cô sẽ đưa bọn chúng về.
Tôn Thất vừa lòng cầm tay Hàn Phi.
"Hàm Phi tôi vốn không tốt như em nghĩ em phải làm quen với con người thật của tôi đi."
Hàm Phi đau lòng nhìn Tôn Thất rốt cuộc cô phải như thế nào nữa thì anh mới vừa lòng.
Hàm Phi im lặng nhắm mắt mặc kệ Tôn Thất cô chỉ mong sớm được gặp con.
Máy bay hạ cánh ở một hòn đảo tư nhân Tôn Thất đưa Hàm Phi về biệt thự.
"Bọn trẻ ở phòng nào "
Tôn Thất không vội trả lời bảo quản gia đưa cho Hàm Phi một cốc sữa đợi cô uống hết.
"Các con không ở đây chúng ta ở đây một thời gian đến lúc thích hợp tôi sẽ đưa các con qua."
Hàm Phi có cảm giác bị trêu đùa căm hận nhìn Tôn Thất, nhẫn nhịn cuối cùng cũng đến cực điểm.
"Tôn Thất tôi làm gì có lỗi với anh, anh nói đi vì sao anh phải như thế với chúng tôi."
Tôn Thất nắm chặt cằm của Hàm Phi ép buộc cô đối diện với anh.
"Em và con quay về bên tôi."
Hàm Phi cười lạnh nước mắt thi nhau rơi xuống ở bên anh đã từng là mơ ước của cô.
"Tôn Thất tôi muốn gặp con nếu ngày mai không thấy bọn chúng thì tôi sẽ chết cho anh xem."
Hàm Phi nói xong thì lên tầng mặc kệ Tôn Thất.
Sáng hôm sau Hàm Phi tỉnh dậy Tôn Thất đang nằm bên cạnh ôm lấy cô ngủ một cách an tĩnh.
Cô muốn ngồi dậy nhưng Tôn Thất đã nhanh hơn một bước ôm chặt lấy Hàm Phi.
"Ngủ tiếp đi không cần dậy sớm."
Hàm Phi đấm mạnh vào vết thương của Tôn Thất, cô không phải kiểu người yếu đuối để anh muốn làm gì cũng được.
"Ai cho phép anh bò lên giường tôi."
Tôn Thất nhăn mặt vết thương của anh đến bao giờ mới có thể lành được đây.
"Sao trước đây anh không biết em bạo lực vậy nhỉ."
"Con tôi đâu." Hàm Phi khó chịu lên tiếng.
"Con đang chơi cùng ông anh với Tôn Lượng."
Tôn Thất với tay lấy điện thoại cho cô xem đoạn video cherry với suri đang chơi đùa vui vẻ.
Nhìn bọn nhỏ như vậy cô cũng có chút yên tâm.
"Tôn Thất đừng để sau này tôi bắt được anh ở Nam Phi, nếu anh rơi vào tay tôi nhất định tôi sẽ hành hạ anh đến chết."
Tôn Thất cười cười nắm lấy tay Hàm Phi mặc kệ cô vùng vẫy.
"Em hành hạ tôi thế nào, nói đi tôi sẽ hợp tác với em."
Hà Phi không đôi co cùng Tôn Thất đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
"Lần đó tôi không lên cứu anh, tôi lên vứt anh ngoài đường."