Truy Thê: Tô Tổng Yêu Anh Quá Mệt Mỏi

Chương 10: Dao dịch




Tôn Thất ánh mắt lóe lên sự tàn độc, Hàm Phi từ trước tới giờ luôn chỉ nhìn thấy vỏ bọc dịu dàng mà anh tạo ra cô chưa từng biết một mặt đen tối của anh, nắm chặt tay kiên định cũng đến lúc lấy lại thứ thuộc về anh rồi.

Hàm Phi bận bịu chăm sóc Jon một đêm lúc tỉnh lúc mê thần trí mơ hồ lúc nào cũng gọi tên Hưu Tư, cô coi Jon như một người bạn nhìn anh như vậy cô thực sự đau lòng, Jon thường kể cho cô nghe về tình cảm giữa anh và Hữu Tư vẽ lại những ảo mộng nhưng có thật sự Hưu Tư yêu anh sao?

Hàm Phi liên hệ vệ đội cảnh vệ để họ tìm phương thức liên lạc cửa Hưu Từ đội cảnh vệ rất nhanh tìm được anh ta đang ở một khu sâu trong vùng mỏ nơi công ty của bố mẹ chồng cô đang khai thác đá quý, tư liệu về anh ta cũng được gửi tới một cách chi tiết.

Hàm Phi thay quần áo chuẩn bị đến chỗ Hưu Tư, Jon chưa tỉnh còn Tôn Thất sáng sớm đã mặc âu phục ngồi dưới nhà đọc báo.

Ngoài cửa hai hàng vệ sĩ tay cầm súng đứng nghiêm trang.

“Tôn Thất bọn họ đến đón anh à.” Hàm Phi vô thức hỏi.

Tôn Thất bình tĩnh để tờ báo xuống nhìn Hàm Phi một lượt mới chầm chậm gật đầu.

“Đúng vậy.”

Hàm Phi cảm thấy hôm nay Tôn Thất có điểm kì lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều cô còn việc quan trọng hơn nhất định phải làm.

Hàm Phi gặp Hưu Tư vừa nhìn cô đã nhận ra vẻ ngoài của anh ta không hề thay đổi vẫn là người trong ảnh Jon thường đưa cô xem.

“Hưu Tư chúng ta nói chuyện một lát.”

Hưu Tư thấy Hàm Phi trong mắt có sự kinh ngạc nếu anh không nhầm thì cô là thiếu phu nhân băng J nắm trong tay phần lớn mỏ quặng ở Nam Phi.

“Chúng ta quen nhau sao.”

Hàm Phi ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Hưu Tư.



“Tôi là vợ của Jon, đừng nói với tôi là anh không quen anh ấy, Jon có thể hồ đồ vì anh nhưng tôi thì không. Tôi cho anh hai sự lựa chọn một là chúng nói chuyện đàng hoàng hoàng hai là tôi sẽ gặp anh ở thái lan.”

Không hổ danh là thiếu phu nhân của băng hội lớn nhất nhì Nam Phi coi như anh được mở mang tầm mắt rồi.

“Cô có chuyện gì muốn nói với tôi, là chuyện năm đó tôi và chồng cô hay…”

“Chuyện của anh năm đó tôi không muốn nghe cũng không có hứng thú nghe, hôm nay tôi đến tìm anh chúng ta làm một giao dịch tôi sẽ để cho anh mỏ quặng phía tây thứ mà anh muốn.”

Hưu Từ trong lòng như nở hoa đúng là đàn bà dù có giỏi đến đâu trong tình yêu vẫn mù quáng, cô ta đưa ra miếng mồi thơm để anh đi khỏi đây vừa hay lại đúng ý anh.

Ngoài miệng Hưu Từ vẫn lạnh nhạt từ chối.

Hàm Phi không vội một năm nay cô đàm phán làm ăn không ít, mua bán trao đổi không được vội người nào bình tĩnh người đó thắng.

“Được nếu anh không muốn tôi cũng không ép.”

Hàm Phi làm như muốn rời đi Hưu Từ vội vàng ngăn lại, mỏ quặng này bên dưới có thứ mà anh muốn không thể để miếng mồi ngon bay mất.

“Tôi sẽ đi khỏi đây, chúng ta làm giấy sang Nhượng.”

Hàm Phi cười lớn bàn tay vuốt ve quai túi quay lại ngồi xuống ghế.

“Tôi nói anh đi lúc nào, tôi cho anh mỏ quặng đó nhưng không phải bây giờ.”

“Có ý gì.” Hưu Từ khó hiểu nhìn Hàm Phi.



“Ở bên Jon 4 năm tôi sẽ cho anh mỏ quặng đó.”

Hưu Tư mở mắt lớn nhìn Hàm Phi, cô ta điên rồi đàm phán để một tên đàn ông bên cạnh chồng mình anh đang nói chuyện với loại con gái gì đây.

“Cô… cô tôi không làm năm đó ở bên anh ta làm tôi cảm thấy kinh tởm.”

“Hưu Từ anh lên suy nghĩ kĩ người tình của anh, anh ta sẽ thế nào nếu không có mỏ quặng anh chắc rõ hơn tôi nhỉ mỏ quặng đó với tôi không là gì nhưng với anh ta thì khác.” Hàm Phi không mặn không nhạt nói.

Hưu Tư suy tư một hồi cuối cùng cũng đồng ý Hàm Phi để cảnh vệ lục soát người anh ta bỏ đi điện thoại, đưa cho anh ta một bộ đồ mới xác định trên người không có gì nguy hiểm mới để anh ta về biệt thự.

Không khí trên xe vô cùng nặng nề Hưu Tư nhìn đường xá ánh mắt vô hồn.

“Cô đã từng yêu ai hết lòng chưa.”

Hàm Phi đưa cho Hưu Tư một chai nước cô hiểu anh bây giờ đang rất khó chịu.

“Hưu Tư người yêu anh sẽ để anh dùng thân thể đổi lại lợi ích sao, những gì anh ta có được ngày hôm nay là do anh đổi về anh ta có cho anh một danh phận không? Hưu Tư lừa mình dối người mãi anh không thấy mệt mỏi sao.”

Hưu Tư im lặng nhìn Hàm Phi lời cô nói như mũi dao cắt lát sự thật mà anh chôn dấu, thứ mà anh muốn lãng quên.

Hàm Phi về nhà không ngờ Tôn Thất vẫn chưa đi sáng nay thấy dương oai diễu võ như vậy cô tưởng anh rời đi bây giờ vẫn ở đây thật khó hiểu.

“Chưa đi.”

Tôn Thất vẫn xem máy tính xem như câu hỏi của cô là vô nghĩa.

Hàm Phi quay sang Hưu Tư ra hiệu cho anh lên trên giờ này chắc Jon cũng tỉnh rồi.