Truy Kích Hung Án

Quyển 4 - Chương 57: Người vớt cặp sách




Bản thân diện tích công viên này đã không nhỏ, hơn nữa vì ở trung tâm thành phố, để tiện cho mọi người ra vào, một vòng công viên có không dưới mười chỗ vào, cho dù hiện tại đã là mùa thu, Đới Húc và Phương Viên đến công viên ngay buổi sáng, thời điểm họ đậu xe, bãi đổ xe đã rất đông, ở cửa cũng có người ra ra vào vào, có rất nhiều học sinh sinh viên đeo máy ảnh trên cổ, ăn mặc lộng lẫy, chắc là muốn chụp ảnh mùa thu lá vàng, có người già tới tập thể dục, cũng có những người tay cầm túi xách hoặc trên vai đeo balo để tiết kiệm thời gian mà đi tắt qua công viên.

Tuy Phương Viên là người thành phố A nhưng chỗ cô sống không gần nơi này, cho nên cô chỉ biết tới công viên, còn thật sự bước vào thì chưa từng, cho nên không quen thuộc lắm. Sau khi xuống xe, cô quan sát tỉ mỉ cổng lớn công viên, thế mà không tìm được camera giám sát nào. Cô nói điểm này với Đới Húc, Đới Húc quan sát, đúng là như vậy, điều này khiến họ cảm thấy khá lạ, bởi vì rất ít công viên không lắp camera ở cổng. Đương nhiên dù có trang bị hay không, hoạt động bình thường lại là chuyện khác, nhưng ít ra những công trình như công viên đều sẽ lắp để giữ thể diện.

Vì thế Đới Húc liền dẫn Phương Viên tới bốt bảo vệ, tự giới thiệu, hỏi thăm vấn đề công viên không có camera giám sát. Trong bốt bảo vệ có hai người đàn ông trung niên đều là quản lý công viên, bỗng thấy có hai cảnh sát tới không khỏi ngây ra, đương nhiên bọn họ không biết chuyện cặp sách bị vớt lên ở đây. Bị hỏi về camera giám sát, cả hai đều xua tay lắc đầu.

"Không có, vốn dĩ có mấy cái nhưng sau này buổi tối bị người ta đập phá, dù gì mọi người cũng cảm thấy không có ích gì nên mặc kệ không sửa." Một người trong đó vừa hút thuốc vừa lười biếng nói, "Trong công viên này ngoại trừ cây cỏ thì chỉ có một cái hồ, bên trong chẳng có trò chơi, cũng không có cửa hàng, nhiều lắm thì chỉ là hai ba quầy đồ uống và nhà vệ sinh công cộng. à đúng rồi, còn có đơn vị thầu làm đạp thuyền ở hồ nhưng nếu có mấy tên cướp có thể có sức lực khiêng thuyền đi thì có năng lực đấy. Trong ngoài căn bản không có gì sợ mất, cần gì lắp camera giám sát."

"Vậy công viên này bao nhiêu cổng ra vào?" Phương Viên hỏi.

Người đàn ông hút thuốc suy nghĩ: "À, nếu chỉ tính cổng ra vào thì có mười một cái, chưa tính có người vì đi đường tắt mà bẻ hàng rào, tự làm 'cửa'."



"Buổi tối công viên có quy định thời gian đóng cửa không?" Đới Húc hỏi.

Người hút thuốc thở ra một hơi, nhìn bạn mình, bạn ông ta xua tay với Đới Húc: "Không có, cổng công viên không khóa, trước đây vốn là có quy định 23 giờ phải đóng cửa, nhưng chúng tôi phát hiện không ổn, công viên này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì không nhỏ, bên trong lại cây cối rậm rạp, nếu có ai còn ở bên trong thì chưa chắc đã phát hiện. Thời gian đó khi chúng tôi đi khóa cửa thường hay gặp mấy đôi tình nhân không biết trốn ở đâu, mãi đến khi cổng công viên đã khóa mới nhớ phải ra về. Trời tối rồi, trừ khi biết rõ chỗ hàng rào bị bẻ hư thì hoàn toàn không tìm thấy, tường lại cao, không nhảy ra được, bọn họ đều phải tới phòng bảo vệ nhờ chúng tôi mở cửa. Cứ lặp đi lặp lại như thế chúng tôi rất phiền. À còn trường hợp này nữa, có người đã thấy tới thời gian khóa cổng còn đi tắt qua công viên, kết quả lúc vào thì cổng chưa khóa, qua đến bên kia mới phát hiện cổng đã khóa rồi. Tóm lại là rất phiền, cho nên chúng tôi không khóa cổng nữa."

"Nghĩa là không có camera giám sát, cổng công viên cũng không khóa." Đới Húc tổng kết lại tình hình, không nhịn được mà cười, cười bất lực, "Vậy tính ra công viên này cũng may mắn đấy, trước giờ vậy mà chưa từng gặp chuyện gì phiền phức."

Vẻ mặt của hai bảo vệ có hơi chán nản, thoạt nhìn công việc hằng ngày của họ là canh giữ ở cái phòng nhỏ bé này, chỉ chờ đến giờ tan làm mà thôi, còn về việc công viên có nên có camera theo dõi hay không, buổi tối có khóa cổng công viên hay không bọn họ đều không quan tâm.

Thế nên những chuyện còn lại, tiếp tục hỏi hai bảo vệ làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy này cũng không có tác dụng, Đới Húc và Phương Viên cảm ơn, rời khỏi phòng bảo vệ, sải bước đi về phía hồ nhân tạo. Từ cổng này muốn đi đến hồ phải vượt qua một rừng tùng Berlin lớn. Cây cối ở công viên này sắp xếp theo khu vực, từ xa nhìn lại, lá cây có chỗ màu xanh, màu vàng, màu hồng, mỗi góc một phong cảnh, mà rừng tùng Berlin bọn họ lại đi qua không có gì đặc biệt. Trước mắt, Phương Viên và Đới Húc cũng không có tâm trạng thưởng thức, bọn họ không chỉ cần đến bên hồ mà còn phải tìm được người vớt cặp sách để hỏi thăm.

Đi khoảng mười mấy phút, bọn họ mới tới một khu đất trống, phía trước là hồ nhân tạo, từ xa đã có thể thấy một cái hồ lớn, bên trên có những con đường quanh co, cầu hình vòm, lúc này trong hồ có rất mấy con thuyền qua lại vệ sinh chứ không phai của khách.

Đới Húc đi tới chào người trên thuyền gần bờ nhất, hỏi họ có quen ai tên Vương Qua không. Mấy người họ đều biết, Đới Húc tỏ vẻ mình cần tìm ông ta, bọn họ liền duỗi tay chỉ một con thuyền cũng đang vệ sinh hồ, nói Vương Qua làm việc ở đó.

Đới Húc cảm ơn, cùng Phương Viên xuyên qua hành lang gấp khúc trên hồ, lại vòng qua một cây cầu nhỏ, đi thêm mười phút mới tới gần con thuyền của Vương Qua. Lúc này con thuyền đã đến gần bờ, khu vực này đã dọn dẹp sạch sẽ, nhân viên ở đây chỉ cần chờ xe rác tới chở tất cả đi hết.

Đới Húc và Phương Viên đi qua, bọn họ vừa làm việc vừa tò mò nhìn hai người, Đới Húc cũng đánh giá họ, rồi hỏi: "Xin hỏi ai là Vương Qua?"

Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đới Húc, lại nhìn Phương Viên, sợ sệt trả lời: "Là tôi, tôi tên Vương Qua."



"Chào ông." Đới Húc lấy giấy tờ của mình ra, "Hôm nay ông đã nhặt được một cặp sách giao cho Cục Công An đúng không? Có thể phiền ông bớt chút thời gian không, chúng tôi có một số vấn đề muốn hỏi rõ hơn."

"À à, được được." Thoạt nhìn Vương Qua là người trung thực, vừa nghe Đới Húc nói như vậy liền đồng ý, sau đó ném cái vào tới bồn hoa bên cạnh, tháo bao tay cao su ướt dầm dề xuống vắt trên eo rồi đi cùng Đới Húc và Phương Viên.

Thấy Vương Qua có vẻ câu nệ, Đới Húc mở lời trước: "Đầu tiên, chúng tôi thay mặt Cục Công An cảm ơn hành động nhặt được của ông, cặp sách mà ông nhặt được trùng hợp có thể là manh mối của một án mạng chúng tôi đang điều tra, hỗ trợ chúng tôi rất nhiều."

Nghe Đới Húc nói, Vương Quan dường như cũng vui, tâm trạng vốn căng thẳng cũng bị hòa tan một ít. Ông cười hiền hậu, xua tay, khiêm tốn nói: "Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, đổi thành người khác cũng sẽ làm như vậy, khi đó tôi không nghĩ nhiều, tôi chỉ nghĩ chắc là đứa bé nào chơi bên hồ vô tình làm rơi cặp sách, về nhà chắc chắn sẽ rất lo lắng. Học sinh đi học mất cặp sách chẳng khác nào binh lính ra trận không có súng, do vậy tôi liền nhờ người phụ trách công viên gọi điện cho công an, tôi cứ tưởng chuyện này sẽ không ai để ý, không ngờ mới một lúc đã có người tới vớt cặp sách lên, thì ra còn có sự tình như vậy, tôi đây cũng coi như chó ngáp phải ruồi, mèo mù chạm vào chuột chết!"

"Ông có thể chỉ cho chúng tôi xem cặp sách ông nhặt được ở đâu không?" Phương Viên hỏi.

Vương Qua lập tức gật đầu: "Được thôi, cô cậu đi theo tôi, cách nơi này cũng không xa lắm."

Ba người cùng đến chỗ Vương Qua nhặt được cặp sách, bởi vì ở bên ngay bên hồ, cho nên họ chỉ cần đi dọc theo bờ hồ là được, Vương Qua mang đôi giày cao su màu đen, đi đường phát ra tiếng động, cũng khá cồng kềnh, đi không nhanh, trong trường hợp này Đới Húc và Phương Viên cũng không tiện giục người ta, vì thế chậm rãi đi theo, đi đại khái khoảng 100m, Vương Qua dừng lại bên một cây liễu xiêu xiêu vẹo vẹo bên hồ, chỉ về đằng trước, nói: "Tôi tìm được cặp sách ở chỗ kia, buổi sáng tổ chúng tôi tới đây dọn dẹp, móc câu của tôi câu trúng cặp sách đó."

"Hồ nước này sâu bao nhiêu?" Phương Viên thăm dò nhìn, hồ nhiều thủy sinh, không tính là trong, cũng không thấy đáy, không có cách nào phán đoán, cho nên cô đành hỏi Vương Qua.

Vương Qua lắc đầu: "Vấn đề này không thể chính xác được, mỗi chỗ có một chiều sâu khác nhau, khu vực gần đây nhìn có vẻ nông như có thể sâu từ 8 đến 10m, chỗ sâu nhất nằm ở bên kia, hơn 30m, còn bên kia thì nông nhất, nước chỉ 2-3m thôi, bên dưới toàn bùn lầy, thuyền dọn vệ sinh của chúng tôi không qua được."



Đối với 30m thì 8-10m đương nhiên xem là nông, nhưng đối với người bình thường thì lại rất sâu, vì thế Phương Viên lập tức nghĩ tới một vấn đề khác: "Mỗi lần vệ sinh rác trong hồ mọi người đều phải xuống sâu vậy à? Cặp sách dưới nước 10m cũng vớt lên được?"

Vương Qua nghe vậy, liền cười: "Nếu chìm xuống đáy thì sao vớt được, chúng tôi làm vệ sinh định kỳ, chỉ dọn dẹp trên mặt hồ thôi. Còn cặp sách chắc là ở bên bờ vô tình rơi xuống nước, tôi đoán thế, bởi vì cái cặp sách ở ngay gần cây liễu, cái cây này khá lớn, rất nhiều rễ cây bò vào nước, cặp sách bị mắc vào một góc, khoảng chừng 2m thôi. Lúc móc câu tôi vừa câu trúng tôi không biết là gì, mãi đến khi kéo lên mới biết là cặp sách."

"Cứ cách bao lâu công viên sẽ tổng vệ sinh một lần?" Đới Húc hỏi.

Vương Qua trả lời: "Việc này theo mùa, mùa hè nhiều người nhiều rác, chúng tôi phải dọn dẹp thường xuyên, một tuần ít nhất phải hai ba lần, nếu quá bẩn thì phải dọn dẹp thêm, còn đến mùa thu, thủy sinh trong hồ đều vàng lá, chúng tôi phải rất bận rộn mới dọn dẹp hết, còn đến mùa đông thì nước đóng băng nên không cần."

"Gần dây lúc vệ sinh hồ, ngoại trừ vớt được cặp sách các ông còn vớt được gì không? Ý tôi là không phải rác rưởi bình thường." Đới Húc hỏi.

Vương Qua mơ mơ màng màng, chần chờ một chút, lắc đầu: "Không có, thứ lạ nhất chính là cặp sách hôm nay tôi vớt được, những thứ khác đều xem là rác, ví dụ như chai nước khoáng, túi đóng gói thực phẩm, còn có bao nilon, cành cây lá khô..."