Truy Kích Hung Án

Quyển 4 - Chương 56: Cặp sách




Đới Húc nói được làm được, chuyện đầu tiên anh làm sao khi về Cục Công An là gọi điện cho bộ phận phụ trách vụ án của Ngô Học Hải. Liên lạc được với đồng nghiệp, anh nói cho đối phương nghe tình hình mình biết, tuy không dám bảo đảm Ngô Học Hải có bí mật khác nhưng đây là một khả năng, hy vọng đối phương có thể chú ý nhiều một chút. Sau khi được Đới Húc nhắc nhở, đối phương tỏ vẻ tán đồng, bởi vì sau khi Ngô Học Hải bị bắt, so với mấy tên côn đồ còn lại, thằng nhóc này này căng thẳng và hoảng loạn hơn, trong quá trình lấy lời khai, có mấy lần cậu ta lạy ông tôi ở bụi này (*) tự khai, một mực khẳng định bản thân ngoại trừ tìm mấy người đi giáo huấn ba kế một chút thì chẳng làm gì khác. Nhưng cậu ta càng nhấn mạnh lại càng khiến người ta nghi ngờ, dù gì cảnh sát nhân dân bọn họ không phải tay mơ gì, kinh nghiệm rất phong phú, sớm đã hoài nghi, lại có Đới Húc mở lời, càng thêm khẳng định cảm giác và phán đoán của chính mình, cho nên cảm ơn Đới Húc, nói sẽ cẩn thận điều tra.

(*) Lạy ông tôi ở bụi này: dại dột tự để lộ tung tích sự việc đáng lẽ phải giữ bí mật

Sau khi mở lời, những chuyện còn lại Đới Húc không định hỏi nhiều, nếu có tin tức phản hồi, bọn họ nghe kết quả là được, dù gì việc bọn họ phụ trách là án mạng của Kha Tiểu Văn, chỉ cần không có chứng cứ hướng về phía Ngô Học Hải chứng minh cậu ta có liên quan tới cái chết của nạn nhân, vậy Ngô Học Hải có bất kỳ hành vi trái pháp luật nào cũng sẽ có cảnh sát khác xử lý, không cần Đới Húc và Phương Viên lãng phí sức lực và thời gian.

Buổi sáng, Phương Viên nhận được tin, nói có người tìm được đồ vật có thể là của Kha Tiểu Văn, không bao lâu, đồ được đưa tới, là một cái cặp sách thoạt nhìn nửa cũ nửa mới, còn ướt dầm dề, để sát vào mũi sẽ ngửi thấy mùi lạ. Đới Húc và Phương Viên mở cặp sách ra, thấy bên trong toàn là sách vở năm lớp mười hai, tất cả đều ngâm ướt trong mướt, thậm chí đã bắt đầu có mùi hơi thối.

Đới Húc lật xem nhãn mác cặp sách, chỗ đó không có gì cả, không có cách nào tìm được thông tin của chủ nhân, hỏi ra mới biết sở dĩ nghi ngờ cặp sách này có khả năng là của Kha Tiểu Văn bởi vì trên một cuốn sách giáo khoa có một con dấu màu đỏ ghi tên trường Kha Tiểu Văn đang theo học, kết hợp với việc điều tra vụ án Kha Tiểu Văn mất tích lần này nên lập tức liên hệ hai việc mới nhau.



Nếu trên cặp sách không có tên thì phải tìm kiếm manh mối từ sách vở. Đới Húc và Phương Viên cẩn thận lấy mấy cuốn sách lớn ra. Sách có lẽ để trong cặp cùng ngâm trong nước một thời gian, cặp sách vẫn ổn, ngoại trừ ướt dầm dề và có mùi lạ thì không có vấn đề nào khác, nhưng cặp sách không chống nước, sớm đã ướt thấu vào trong, chỉ có bìa sách miễn cưỡng tạm ổn, còn những trang giấy khác đều mềm nhũn, muốn mở sách ra vô cùng khó khăn, rất nhiều trang dính vào nhau, họ căn bản không dám thử, sợ sẽ bị rách.

Phương Viên và Đới Húc cẩn thận lật xem, phát hiện bìa sách không ghi tên, kể cả sách bài tập cũng không có gì, không biết có phải chủ nhân của chúng có thói quen dùng bút chì làm bài tập hay không, sau khi bị ngâm trong nước, trong sách bài tập chỉ còn lại rất ít chữ viết nhạt nhào, đừng nói là cung cấp thông tin về chủ nhân, ngay cả việc xem rõ chứ đó viết gì cũng hết sức khó khăn.

Có điều tuy trên sách không có viết tên nhưng Phương Viên vẫn nhìn ra manh mối, cô phát hiện trong đó có hai quyển sách giống như đúc sách trong tủ của Kha Tiểu Văn, có là nhà trường thống nhất mua sắm hoặc thống nhất phát xuống cho học sinh làm. Bởi vậy, nếu đã thấy hai cuốn sách kia trong tủ của Kha Tiểu Văn, Phương Viên mạnh dạn đoán hai cuốn sách trong cặp không phải của cậu bé.

Để chắc chắn, Đới Húc gọi điện cho nhà trường, hy vọng họ có thể nhờ một giáo viên đến phòng ngủ của Kha Tiểu Văn, mở tủ của cậu bé, xem hai quyển sách có còn không.

Dù gì cũng là học sinh trong lớp chuyện gặp chuyện, nhà trường khá coi trọng, vì thế lập tức đồng ý, thông báo cho quản lý ký túc xá đến phòng Kha Tiểu Văn ở lúc sinh thời kiểm tra tủ đồ của Kha Tiểu Văn, khoảng hai mươi phút sau, nhà trường gọi báo, kết quả phản hồi cho Đới Húc là trong tủ đồ của Kha Tiểu Văn thật sự có hai quyển sách, Phương Viên không nhớ lầm.

Như vậy càng có thể xác định cặp sách này không phải của Kha Tiểu Văn. Nhưng không phải của Kha Tiểu Văn thì là của ai? Từ sách vở tài liệu mà xem, cặp sách đương nhiên cũng thuộc về học sinh lớp mười hai, hơn nữa học sinh này đến từ trường chuyên, bởi vì khi nãy lúc gọi điện nhờ nhà trường hỗ trợ kiểm tra tủ đồ của Kha Tiểu Văn, Đới Húc thuận tiện hỏi thăm lai lịch của mấy cuốn sách và tài liệu ôm tập, mới biết có một cuốn sách lý thuyết và một cuốn sách bài tập là vũ khí bí mật của nhà trước, xưa nay chỉ lưu hành nội bộ, mỗi năm sẽ thay đổi.

Từ đó có thể phán đoán cặp sách này thuộc về bạn cùng lớp của Kha Tiểu Văn, nhưng ngay sau đó Đới Húc lại có một nghi vấn.

"Em nói xem trên đời này có bao nhiêu học sinh vừa lên lớp mười hai đang lao đầu vào học tập lại ném cặp sách của mình đi chứ? Tôi chỉ mới thấy học sinh vì áp lực hoặc thành tích không cao nên bực bội xé sách, chưa từng thấy ai ném cả cặp sách đi." Đới Húc nói với Phương Viên, "Hơn nữa sách ướt tới mức có mùi thối hiển nhiên là vì ném xuống hồ nước tĩnh, đã ném cặp sách thì ném thôi, có nhiều nơi như vậy lại không ném, sau lại bắt buộc phải ném xuống nước?"



Phương Viên kề sát mũi ngửi, trong mùi hôi thối còn kèm theo mùi tanh. Mùi tanh này khác với mùi cá, khác với mùi máu, mà là tanh của đất. Cô suy nghĩ, thử phỏng đoán: "Ngửi mùi này cứ có cảm giác là hồ nước tĩnh lặng, ném cặp sách vào nơi đó, mục đích em chỉ có thể nghĩ được một, đó là không cho người ta tìm thấy."

"Đúng vậy, ném xuống hồ không dễ vớt, nếu chỉ là đùa dai thì trò đùa này hơi quá rồi." Đới Húc gật đầu, cầm điện thoại gọi điện cho người hỗ trợ họ đưa đồ tới, dò hỏi xem địa điểm tìm được cặp sách.

Bên này còn chưa gọi điện xong, đồng nghiệp bên kỹ thuật đã mang phân tích chữ viết trong bức thư Đoạn Phi Vũ viết để bỏ nhà ra đi. Phương Viên cảm ơn, nhận lấy, đối phương thấy họ đang bận nên không ở lại lâu, Phương Viên đọc báo cáo, ánh mắt sáng lên.

Chờ Đới Húc hỏi rõ địa điểm vớt cặp sách, cúp máy, cô vội đưa phân tích báo cáo cho Đới Húc, nói: "Anh xem, đây là kết quả báo cáo mới đưa tới, đếu vết trên bức thư bỏ nhà ra đi Đoạn Phi Vũ để lại cho ba mẹ thật sự là chữ của cậu bé, hơn nữa sau khi tiến hành phân biệt và hoàn nguyên, anh đọc đoạn sau chắc chắn sẽ thấy thú vị."

Đới Húc nhướng mày, nhận báo cáo kết luận từ tay Phương Viên, đọc lướt qua nội dung. Theo báo cáo, dấu vết trên bức thư bỏ nhà đi quả thật là chữ, hơn nữa trải qua việc hoàn nguyên và cân nhắc nội dung, bọn họ cho rằng nội dung chữ viết giống như đúc với bức thư bỏ nhà đi, ngoại trừ khác vài chữ thì trên cơ bản không có thay đổi gì lớn. Trong bản báo cáo còn nói thông qua giám định và phân biệt chữ viết, nhân viên phụ trách cho rằng tuy nét tương đồng của chữ viết trên bức thư và bài thi ngữ văn của Đoạn Phi Vũ tương đối cao nhưng từ sức lực và thói quen viết chữ, hai cái chưa chắc đã xuất phát từ một người, mà là có người cẩn thận bắt chước nét chữ của Đoạn Phi Vũ để đánh tráo.

"Đúng là thú vị." Xem báo cáo xong, Đới Húc cũng cười, "Kết quả giám định nét chữ và dấu bút tích trên bức thư bỏ nhà đi có thể xem là hỗ trợ lẫn nhau. Kết luận nội dung dấu vết trên bức thư chứng minh kết luận giám định nét chữ, kết luận giám định nét chữ cũng cho nội dung dấu vết những giải thích vô cùng hợp lý. Nếu tự mình viết bức thư bỏ nhà đi, nội dung không phức tạp hay đặc biệt, hình thức lại đơn giản, trực tiếp để lại thư rồi trốn đi chỉ là hành vi xúc động, còn với Đoạn Phi Vũ có thể xem như quen cửa quen nẻo, vậy cậu ta căng thẳng làm gì? Một đứa bé từ nhỏ đã quen lấy tiền của gia đình bỏ nhà đi mà không nói tiếng nào, em cảm thấy lần này cậu bé không chỉ thay đổi thái độ, đã muốn bỏ nhà đi còn viết thư, thậm chí căng thẳng đến mức viết đi viết lại có hợp lý không? Đương nhiên không hợp lý, lời giải thích cho việc cần chuẩn bị bản thảo chỉ có một..."

Anh kéo dài, không nói thẳng kết luận mà ra hiệu bảo Phương Viên nói thay. Từ đầu đến cuối Phương Viên đều chăm chú lắng nghe, bây giờ anh nói đến đây, cô đương nhiên ngầm hiểu, liền nói: "Trừ khi có người muốn bắt chước nét chữ của Đoạn Phi Vũ, làm giả vụ việc Đoạn Phi Vũ bỏ nhà đi nhưng lại bắt chước không giống nên cần luyện đi luyện lại rồi mới viết thư."

"Đúng vậy." Phương Viên đưa ra kết luận cùng suy nghĩ của mình, Đới Húc vừa lòng gật đầu, sau đó đứng dậy, duỗi người, "Hôm nay tuy không ấm áp gì nhưng cũng tính là trời trong nắng ấm, hai chúng ta ra ngoài đi dạo công viên thả lỏng đi."



"Anh muốn tới chỗ vớt được cặp sách đúng không?" Phương Viên đương nhiên biết đừng nhìn ngoài miệng Đới Húc nói nhẹ nhàng như muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi ra ngoài lười biếng, thực tế anh đang làm việc nghiêm túc. Trên cặp sách có mùi ẩm mốc và mùi tanh của đất chứng minh nó được vớt ra trong nước sâu, mà bản thân cặp sách không dính bùn đất, điều này chứng minh địa điểm ném cặp sách là một hồ nước tĩnh lặng không có mùi hôi, hoàn cảnh xung quanh chưa chắc đã quá tệ, như vậy khả năng lớn nhất chính là công viên.

"Đúng là đi xem chỗ vớt cặp sách, có điều là công viên chúng ta thường xuyên đi qua đấy, cứ coi như đi dạo, hít thở không khí đi." Đới Húc cười ha ha, "Con người mà, phải biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, tìm thấy niềm vui trong cái khổ, cố gắng dùng mọi thứ để thả lỏng tinh thần."

Hai người lập tức xuất phát, chỗ bọn họ sẽ tới là một công viên nằm ở trung tâm thành phố A, tuy vậy nơi này không có cảnh quan hay trò chơi gì quá xuất sắc, trước đây quy hoạch xây công viên ở đây cũng chỉ để cho cư dân có một nơi hít thở không khí, thuận tiện điểm một màu xanh cho thành phố đầy xi măng, bởi vậy tuy diện tích khá lớn nhưng công viên chỉ toàn là cây cối và một hồ nước nhân tạo.

Nổi tiếng nhất công viên chính là cái hồ nước đó, dù gì một công viên chỉ có cây cỏ không khỏi có vẻ đơn điệu, mà ở hồ lại có thể chơi thuyền, là địa điểm hấp dẫn không ít đôi tình nhân đến đây vào mùa hè.

Mà mục đích của Phương Viên và Đới Húc lần này chính là cái hồ nước nhân tạo ấy.