Thánh nữ Tiên Nhã chứng kiến một màn khôi hài như thế, rốt cuộc cũng nhịn không được, không ngừng đưa tay che miệng cười. Bị Tiên Nhã cười như vậy, hai người mới phát hiện chính mình hành động có chút trắng trợn, liền đỏ mặt lên, xấu hổ ngây ngô nhìn Tiên Nhã.
Thánh nữ Tiên Nhã sau khi cười đủ mới kìm hãm lại, chậm rãi cười nói, "Thực xin lỗi, ta có chút thất thố"
"Không … không sao, trên thực tế, điều này càng thêm minh chứng ngài rất xinh đẹp và thuần khiết! Ngài chính là thần tiên hàng lâm trần gian, nhất cử nhất động đó làm cho mọi người phấn chấn hẳn lên! Ngài chính là Thiên sứ thế gian, chỉ cần một nụ cười thôi, cũng đều khiến cho người ta ô uế xấu hổ" Nguyên soái Kham Mạt Tư đế quốc Phác Đặc đoạt lời trước lên tiếng ca ngợi.
"Ha ha" Tiên Nhã bị hắn đùa liền không ngừng cười khanh khách, vội vàng xua tay ngăn cản, nói: "Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta hay là bàn đến chính sự đi"
Ở một bên Nguyên soái Mỹ Cách Lam đế quốc Mạt Phát Tạp bởi vì nhất thời không vượt qua được nên đã bỏ lỡ cơ hội tốt, hắn đang còn hối hận không thôi. Lại thấy đối thủ đang đắc ý nhìn hắn cười, thì càng hận hơn đến nỗi nghiến hàm răng kêu két két, nhưng khi vừa nghe Tiên Nhã nói đến chuyện chính sự, hắn lập tức vội vàng cười nói: "Thánh nữ các hạ, ta nói phương pháp kia tuyệt đối dùng được"
"Thứ cho ta nói thẳng" Thánh nữ Tiên Nhã trước phất phất tay ngăn cản Nguyên soái Kham Mạt Tư đế quốc Phác Đặc đang muốn lên tiếng phản đối, sau đó mới nhíu mày nói: "Theo như tài liệu ghi lại, Ngọc Bích Long là một pháp thuật có tên gọi Đại Địa Hồi Xuân Thuật, uy lực không lớn, nhưng phi thường chán ghét, đừng xem phạm vi của nó chỉ có mấy chục dặm, nhưng nếu muốn đi ra ngoài lại vô cùng khó khăn, một bên vừa đi vừa chặt phá dây leo, vì vậy nên tốc độ phi thường chậm, chiến sĩ chúng ta không mất hai ngày thời gian đừng có nghĩ đi ra khỏi, cho dù là đi ra ngoài chỉ sợ cũng mệt muốn chết khiếp. Vạn nhất đối phương ở bên ngoài thiết trí một cái bẫy rập, hậu quả của nó thiết tưởng là không chịu nổi rồi"
"Thánh nữ các hạ quả nhiên cao minh" Vừa mới để đối thủ giành ăn, lập tức Nguyên soái Kham Mạt Tư đế quốc Phác Đặc nhướng mày cười nhạo nói: "Chủ ý này đích thật là quá ngu xuẩn"
"Chủ ý của ta ngu xuẩn, ngươi nếu có bản lãnh thì nghĩ cái cao minh hơn đi hả" Nguyên soái Mỹ Cách Lam đế quốc Mạt Phác Tạp căm tức nói.
"Ha hả, ta mặc dù cao minh hơn nhiều so với ngươi, nhưng, ta nghĩ muốn so với tôn quý Thánh nữ các hạ đây, ta chỉ là ngôi sao bé nhỏ ở bên cạnh vầng trăng sáng tỏ không đáng kể" Nguyên soái Kham Mạt Tư đế quốc Phác Đặc tự đáy lòng ca ngợi nói, "Cho nên, trước trí tuệ vô cùng cao của Thánh nữ các hạ, vô luận chủ ý của ta như thế cũng không thể đem ra được, hay là thỉnh Thánh nữ các hạ đưa ra quyết định của chính mình đi, bất luận là cái kế hoạch gì của Thánh nữ, ta cùng với thuộc hạ cũng đều kiên quyết ủng hộ và chấp hành nhiệm vụ"
Nguyên soái Mỹ Cách Lam đế quốc Mạt Phác Tạp sau khi nghe xong, quả thực không trực tiếp tức chết, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào phản bác, đành phải phụ họa theo, nói: "Chúng ta kiên quyết ủng hộ chủ ý của Thánh nữ các hạ, xin mời Thánh nữ hạ mệnh lệnh đi a" Âm thanh của hắn đặc biệt như âm chấn động đất, một cổ chân thành tha thiết kia với tình nghị đúng là làm kẻ khác cảm động.
"Ha hả, thật ra ta cũng không có biện pháp gì" Tiên Nhã cười khổ nói: "Chúng ta không có cao thủ có thể đối phó với Long tộc, cho nên đối với loại pháp thuật cấp bậc cấm chú này thì không hề có biện pháp giải khai"
"Thánh nữ các hạ. Ai, chẳng lẽ cũng không có thể mời Thiên sứ quân đoàn xuất động sao chứ?" Nguyên soái Mỹ Cách Lam đế quốc Mạt Phác Tạp thật cẩn thận hỏi.
"Nếu nói khu rừng rậm này có một ý nghĩa nào đó, kỳ thật xem như là một loại lĩnh vực, chỉ cần Thương Long Giác vui vẻ, tùy thời lệnh cho rất nhiều Thụ nhân đón tiếp tham gia chiến đấu. Thiên sứ bộ đội chúng ta vốn cũng không nhiều hơn. Nếu bọn họ ở trong này cùng với mấy Thụ nhân kia khởi tranh, chỉ sợ là lưỡng bại câu thương" Thánh nữ Tiên Nhã bất đắc dĩ nói: "Hiện giờ rõ ràng là Thương Long Giác đang kéo dài thời gian là vì cái mục đích gì, cho nên mới không có hao phí nhiều ma lực quý giá trên Thụ nhân, chúng ta vẫn là không nên ép hắn, mà một khi khai chiến, khẳng định thương tổn về phía chúng ta là phi thương thê thảm"
"Thánh nữ các hạ, các Thiên sứ đó không phải có một loại quyển trục "Phong ấn đoản tạm" (phong ấn ngắn ngủi) sao chứ?" Nguyên soái Kham Mạt Tư đế quốc Phác Đặc kỳ quái hỏi: "Có thể đem tên gia hỏa kia ngăn cản lại là được rồi"
"Đã không còn nhiều nữa đâu" Thánh nữ Tiên Nhã bất đắc dĩ nói: "Tại Thiên Giới, cơ hồ tất cả các loại quyển trục này đã lãng phí tại trên hải chiến của chúng ta, chỉ lưu lại có bốn quyển đều dùng cho ngày hôm nay rồi. Nói cách khác, hiện tại đối thủ của chúng ta không chỉ có một mình Thương Long Giác thôi đâu!"
"Vậy, chẳng lẽ nói chúng ta cứ chờ ở nơi đây sao?" Nguyên soái Kham Mạt Tư đế quốc Phác Đặc buồn bực nói.
"Đương nhiên không rồi" Thánh nữ Tiên Nhã cười nói: "Hiện tại chúng ta có thể chặt cây, có thể làm tiêu hao ma lực của Thương Long Giác, lại có thể bổ sung rất nhiều củi, cớ sao mà không làm? Chờ cho đến khi chúng ta đem rừng cây ở trong này chặt sạch, tự nhiên có thể thoái mái đi ra"
"Nhưng, nếu như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, chúng ta sẽ không thể đánh tan được quân đoàn Thiết Bích Quan a?" Nguyên soái Mỹ Cách Lam đế quốc Mạt Phác Tạp khó hiểu hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ta chỉ nhận được mệnh lệnh là chiếm cứ Thiết Bích Quan mà thôi, cũng không có bảo ta là đi giết hết quân đoàn Thiết Bích Quan" Thánh nữ cười nói: "Bọn họ bỏ chạy thì sao nào, chúng ta chỉ cần chiếm lấy Thiết Bích Quan vậy thì đủ rồi, không phải sao?"
"Đúng … đúng vậy, vẫn là trí tuệ Thánh nữ các hạ hơn người, chúng ta cũng không bì kịp được" Nguyên soái Kham Mạt Tư đế quốc Phác Đặc vội vàng vỗ mông ngựa nói.
"Ha hả, Nguyên soái quá khiêm nhường rồi" Thánh nữ Tiên Nhã cười nói.
"Đúng rồi, Thánh nữ các hạ, tựa hồ chúng ta chặt bớt đi một ít là được, không cần thiết phải đem toàn bộ rừng cây này chém hết a?" Nguyên soái Mỹ Cách Lam đế quốc Mạt Phác Tạp khó hiểu hỏi.
"Ai, phải chặt hết" Thánh nữ Tiên Nhã hơi hơi bất đắc dĩ nói: "Lần này chúng ta xuất kỳ bất ý đã phá được những nơi hiểm yếu của Thiết Bích Quan, nhưng cũng không có đánh tan hoàn toàn thực lực của đối thủ, ai cũng không biết, Âm hiểm quân Thần kia rốt cuộc có cái thủ đoạn kinh thiên độc địa gì chứ, không thể không phòng a? Cho nên sau khi chúng ta chiếm cứ được nơi đó rồi, phải trong thời gian nhanh nhất đem những quan khẩu hiểm yếu đó tu bổ lại, muốn thế cần phải có đại lượng gỗ, vừa lúc đúng cái cơ hội này, hảo hảo thu thập cho nhiều đi"
"Thánh nữ các hạ quả cao kiến" Hai vị Nguyên soái bày ra một bộ dáng hoàn toàn bái phục nói, sau đó bọn họ lập tức xoay người phân bó thuộc hạ, toàn quân tiến hành công tác đốn củi.
Quan trên vừa lệnh xuống một tiếng, ở bên dưới lập tức hơn mấy chục vạn nhân mã liền tiến hành, bày ra đao kiếm sáng ngời, đem từng gốc cây … từng gốc cây đại thụ liên tiếp ngã đổ xuống. Thương Long Giác lập tức phát giác có điểm không đúng, lúc này một đường chạy tới nơi này nhìn xem, khi nhìn thấy tốc độ bọn họ chặt cây, trong lòng nhất thời cả kinh. Đám bộ đội này là từ quân đoàn tinh nhuệ của hai đại đế quốc, khẳng định bên trong rất nhiều cao thủ, có một số tên có đấu khí vô cùng mạnh mẽ, trong một đao chặt cây, lập tức phát ra hơn trăm đạo đấu khí mà không chút nghĩ ngơi. Cứ theo tình hình này mà phát triển dần xuống, chỉ sợ trong một hai ngày thời gian là có thể đem rừng cây này đốn hạ sạch sẽ.
Nhưng, số người ở quân đoàn tại phía sau Thiết Bích Quan thật sự còn nhiều lắm, lại còn có bệnh nhân nữa. Muốn từ đống phế tích này đi ra, mà đường đi thì hoàn toàn bị phá hư thì cực kỳ không dễ đi chút nào, cho nên việc rút lui rất là phiền toái, không có ba năm ngày thời gian căn bản là không thành công.
Chính vì những nguyên nhân này khiến cho Thương Long Giác đối với tốc độ đốn củi của bọn họ rất là lo lắng, nhưng lại không dám làm cứng rắn hơn, bọn họ nhiều người như vậy, giết cho đến mệt chết cũng không xong? Tất cả rơi vào đường cùng, hắn bắt đầu hướng Tiên Nhã tiến hành đàm phán. Trước tiên Thương Long Giác khôi phục lại hình dáng, sau đó ẩn mình tại chỗ sâu bên trong rừng rậm, dụng ma pháp truyền âm nói: "Thánh nữ các hạ tốt xấu gì cũng là nhân vật uy tính danh dự, lại không biết vì sao muốn lật lọng, chẳng phải chọc cho người ta nhạo báng sao?"
"Ha ha, Tiên Nhã thân là Thánh nữ, tuân theo ý chí của Thần, cho tới bây giờ đều đặt danh dự lên hàng đầu, rất sợ đắt tội với Thần Minh. Xin hỏi trưởng lão các hạ, ta lật lọng từ khi nào vậy?" Thánh nữ Tiên Nhã cười hỏi ngược lại.
"Sặc, rõ ràng là Thánh nữ các hạ đã đáp ứng rằng khi trận quyết đấu chưa phân định thắng thua thì tuyệt đối không chủ động tiến công. Các hạ sẽ không quên nhanh như vậy đấy chứ?" Thương Long Giác chất vấn nói.
"Tiên Nhã đương nhiên không quên" Thánh nữ Tiên Nhã cười nói.
"Vậy, đám người các ngươi vì cái gì thừa dịp toàn quân hỗn loạn mà tiến hành tấn công?" Thương Long Giác giận dữ hỏi.
"Ha hả, các hạ hiểu lầm rồi, chúng ta không phải tấn công, chúng ta đi tiếp quản a" Thánh nữ Tiên Nhã mỉm cười nói: "Trận quyết đấu kia thắng bại đã phân, người thắng chính là Thiên sứ bảo hộ của ta, dựa theo hiệp nghị, bên phía các hạ phải hướng chúng ta tuyên bố đầu hàng mới đúng, cho nên ta mới phái bộ đội đi tiếp quản Thiết Bích Quan, nhưng thật không ngờ các hạ lại ra tay ngăn cản, thử hỏi ai trong chúng ta là người lật lọng đây?
"Ngươi nói bậy?" Thương Long Giác sắc mặt đại biến, vội vàng hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì mà nói chúng ta thua?"
"Ha ha, sau khi động đất, Thiên sứ bảo hộ của ta trở về bình yên bên người ta. Mà người của bên các hạ cho đến bây giờ cũng không trở về, điều này còn không đủ thuyết minh vấn đề sao?" Thánh nữ Tiên Nhã cười nói.
"Ngươi làm sao biết được các nàng không có trở về?" Thương Long Giác biện giải nói: "Có lẽ là các nàng đang trên đường về?"
"Ha hả, cho là như vậy đi? Ta cấp cho các hạ hơn hai giờ thời gian, chỉ cần ngài đem một trong hai vị Ái Liên Na hoặc là Hồng Nhi tiểu thư đến trước mặt ta, ta liền suất lĩnh đại quân dưới trướng hơn trăm vạn hướng các hạ đầu hàng. Nếu các nàng không xuất hiện, ngài liền hướng ta đầu hàng, ngài thấy thế nào?" Thánh nữ Tiên Nhã
"Xì! Ai lại không biết Giáo đình có quyển trục "Phong ấn đoạn tạm"? Ngươi cho rằng ta là hài tử lên năm sao?" Thương Long Giác tức giận nói: "Có bản lĩnh đợi chờ ta đến ngày mai đi, sau ngày mai ta nhất định mang người đến, ngươi có dám đánh cược hay không?"
"Thật có lỗi, ta không có nhiều thời gian như vậy để cùng các hạ đánh cược, vì thế chỉ có thể cho ngài nhiều nhất là hơn hai tiếng đồng hồ thôi" Thánh nữ Tiên Nhã bày ra bộ dáng bất đắc dĩ nói.
"Đồ dối trá, ngươi cứ giả bộ đi" Thương Long Giác khinh thường nói: "Ta nói cho ngươi biết không nên lộn xộn trong rừng cây của ta! Bằng không đừng trách ta không khách khí, trước hết cho ngươi nếm một lời cảnh cáo"
Nói xong, Thương Long Giác cười lạnh, vung tay lên, theo đó là một đạo quang mang màu xanh biếc hiện lên, đột nhiên chỉ thấy mấy trăm cây đại thụ tại chung quanh Thánh nữ Tiên Nhã bắt đầu bành trướng lên, sau một cái chớp mắt liền biến thành một đám Thụ nhân to tướng. Những Thụ nhân này vừa xuất hiện, lập tức đối với binh lính nhân loại chung quanh triển khai giết chóc điên cuồng.
Cánh tay thô to và dài vũ động lên liền sinh ra uy phong, đem những chiến sĩ gần sát bọn họ đánh cho hộc máu, bọn họ sau khi quét sạch người chung quanh, thì bọn họ cũng di chuyển chậm lại, cũng chẳng muốn truy đuổi, tựa như như đứng nguyên tại chỗ, điên cuồng phóng ra pháp thuật Mộc Mâu ở bốn phía. Thẳng đến khi giết binh linh Giáo đình kêu cha gọi mẹ máu chảy thành sông.
Chẳng qua, dù sao ở bên người Thánh nữ Tiên Nhã lúc này số người đi theo bảo vệ nàng thật sự nhiều lắm, Khổ tu sĩ cùng với Pháp sư cộng lại cũng có khoảng vài trăm, những chiến sĩ cao cấp khác thì có hơn một ngàn chi chúng. Binh lính bình thường mặc dù bị Thụ nhân giết khá nhiều, nhưng mà cao thủ thì không dễ dàng bị giết như vậy được, ỷ vào số lượng người mà chiếm ưu thế, thân vệ đội của Thánh nữ Tiên Nha rất nhanh đem mấy Thụ nhân kia biến thành từ không khí toàn bộ chém thành mảnh gỗ vụn.
Tuy rằng lần tập kích này là hữu kinh vô hiểm, nhưng hơn một ngàn người thương vong cũng đã hung hăng đả kích sĩ khí của đại quân Giáo đình. Thánh nữ Tiên Nhã đã ý thức được vấn đề, đối địa hình tại bên trong rừng rậm, thì Đức Lỗ Y Thương Long Giác có bao nhiêu đáng sợ, hiển nhiên lần tập kích này chỉ là một đòn cảnh cáo nho nhỏ, cũng đã mang đi không ít thương vong của chính mình, một khi bức hắn nóng giận, nếu như thật sự liều mạng mà nói, chỉ sợ tên gia hỏa này ít nhất cũng kéo theo mấy chục vạn người đệm lưng.
Nghĩ đến con số khủng bố như vậy, Tiên Nhã cũng đau đầu lên. Binh lính của hai đại đế quốc nàng còn không quan tâm, nhưng còn quân đoàn bảo hộ Thánh nữ của nàng hơn hai mươi vạn người đang tụ họp tại đây, nàng thế nhưng không luyến tiếc sao, cho nên nàng liền quyết đoán hạ lệnh việc đốn củi chậm lại. Cùng lúc phái người đi tri thông cho Bỉ Mông cùng với bộ đội kia nhanh rút khỏi. Đồng thời nàng cũng không phô trương làm gì, nhanh chóng mang theo cao tầng bên trong đại quân chặt phá hướng bên ngoài bìa rừng mà đi.
Chuyện về sau tốt lên không cần nói đến, song phương đều không có ý muốn liều mạng, cho nên cũng đã tận lực khắc chế không hành động làm cho đối phương xúc động, một bên chậm rãi khai thác gỗ, còn một phương khác tận lực hoàn toàn giám thị, mọi người đều an tường vô sự.
Một ngày qua đi, Ái Liên Na cùng Hồng Nhi với hai gấu trúc rốt cục cũng phóng ra, các nàng vội vàng chạy về Thiết Bích Quan, gặp được Quân đoàn trưởng Thiết Bích Quan quân đoàn Tốc Đạt Lạp, cùng lúc Thương Long Giác len lén tìm cơ hội chạy về, theo hắn tính toán thời gian là không sai biệt lắm ở thời điểm hai nàng đã được giải phóng, cho nên mới chạy đến gặp mặt các nàng.
Hai bên khẩn cấp trao đổi tình báo qua một lần, cuối cùng Quân đoàn trưởng Tốc Đạt Lạp nói: "Hiện tại nên làm cái gì bây giờ đây? Thỉnh Hồng Nhi đại nhân đưa ra chủ ý thôi?" Hắn mặc dù đang có chức danh là tướng lãnh, nhưng hắn cũng tự biết, bản thân mình không bằng Hồng Nhi này là một danh tướng thế hệ mới trên đại lục, cho nên mới thực lòng cố ý hướng Hồng Nhi trưng cầu ý kiến. Trên thực tế, ta cũng không có cướp đoạt quyền chỉ huy của hắn, là hắn có thể hoàn toàn chính mình chỉ huy, mà không cần quản đến ý kiến của Hồng Nhi.
"Ai! Đối thủ rất là giảo hoạt, chúng ta đã thất bại thảm hại, không thể tưởng nghĩ ra một cái biện pháp nào" Hồng Nhi bất đắc dĩ nói: "Mất đi chỗ dựa hiểm yếu, bộ đội chúng ta căn bản là không có khả năng đánh thắng được các nàng kia. Lui lại là con đường duy nhất của chúng ta, chỉ có rút lui về trong thành thị có tường thành chắc chắn, mới có thể chu toàn cùng với đối thủ cường đại, các ngươi làm tốt lắm, không có địa phương nào là ổn định cả. Quân đoàn trưởng các hạ, không cần lo lắng quan trên truy cứu ngươi đâu, trách nhiệm của lần sai lầm này phải là chúng ta so với ngươi muốn nhiều hơn. Ta sẽ nói chuyện với phu quân"
"Cám ơn tiểu thư, nhưng mà ta vẫn thấy rất thực xin lỗi đại nhân" Quân đoàn trưởng Tốc Đạt Lạp buồn bực nói.
"Cái này không trách ngươi được, chỉ trách bọn họ rất đáng giận mà thôi" Ái Liên Na đột nhiên rất tức giận nói: "Lời nói vô sỉ như vậy cũng nói ra được, tỷ tỷ, không bằng chúng ta thừa dịp nữ nhân đó đang còn suy yếu, trực tiếp đem hang ổ của bọn họ bưng đi? Chỉ cần nữ nhân kia không động thủ được, ai ai bên trong đại quân Giáo đình cũng không phải là đối thủ của chúng ta a?"
Hồng Nhi cười khổ nói: "Ta nhưng thật ra không muốn đi, nhờ vả ai đó, ngươi thích thì đi nhưng cũng đừng kêu ta?"
"Ai nha, chỉ nghĩ muốn đánh người nhưng lại quên cái chết tiệt "đoản tạm phong ấn" kia" Ái Liên Na hơi chút ngượng ngùng nói, "Hiện tại chúng ta đây làm cái gì bây giờ?"
"Chúng ta không thể lộ diện được, chỉ có thể ẩn núp ở phía sau bộ đội thôi, đồng thời thỉnh phu quân đưa tới viện binh" Hồng Nhi bất đắc dĩ nói: "Về phần chuyện ngăn cản phía sau thì phiền toái đến đại trưởng lão rồi"
"Ha hả, các ngươi yên tâm đi, nhiều thì không dám nói, chứ ít nhất kéo năm ba ngày thời gian ta vẫn là nắm chắc" Thương Long Giác giọng đầy tin tưởng nói.
"Cũng không cần nhiều như vậy, chỉ ba ngày là tốt rồi, ngài mọi việc lấy sự an toàn là trên hết, cứ như vậy mà làm, bảo Ái Liên Na cùng đi với ngài, nàng bình thường đều giấu mặt, chỉ có tại thời khắc mấu chốt nguy hiểm nàng mới xuất đầu lộ diện" Hồng Nhi cười nói: "Ái Liên Na phải nghe lời trưởng lão nói đó, không có được bướng bỉnh?"
"Biết rồi" Ái Liên Na cười nói, "Ta là người rất vâng lời mà"
"Hắc hắc" Thương Long Giác nghe xong liền không ngừng cười ngây ngô, thần tình tràn ngập vẻ không tin tưởng cho lắm.
Chuyện từ đó về sau, được tiến hành vô cùng thuận lợi, hai bên kỳ vọng cơ hồ hoàn toàn nhất trí. Ba ngày sau, rốt cuộc đại quân Giáo đình cũng đột phá sự ngăn cản của rừng rậm, chính thức chiếm đóng được tòa thành được xưng là không gì phá nổi – Thiết Bích Quan. Tuy rằng nơi đây chỉ để lại một bức tường đổ cùng hỗn loạn, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến tâm lý hưng phấn của người chiếm cứ.
Thánh nữ Tiên Nhã tuyên bố toàn quân nghỉ ngơi hồi phục, thời gian không hạn chế, đồng thời mở tiệc khao quân, còn hướng Giáo đình kể công, bọn họ như đoàn voi trải qua huyết chiến mới chiếm cứ được nơi này.
Tin tức thắng lợi truyền đến Giáo đình và Thiên Giới rồi quay trở lại. Phản ứng của hai vị đại nhân vật đại khái là na ná giống nhau – cơ hồ đều là thất vọng. Người thất vọng tương đối nhỏ hơn chính là Giáo hoàng, hắn vốn cho là lần này sẽ thất lợi, để đả kích uy vọng như nắng ban trưa của Tiên Nhã, để phòng ngừa Tiên Nhã làm quá phận. Nhưng lần thắng lợi này hiển nhiên là phá hỏng kế hoạch của hắn, chẳng qua, thẳng lợi này là của Giáo đình, xét về đại cục ít nhất ủng hộ rất nhiều đến sĩ khí của đại quân Giáo đình, cho nên nhìn lại điểm này, khẳng định Giáo hoàng vui sướng hơn là thất vọng.
Nhưng so với Bỉ Đặc lại hoàn toàn bất đồng, hắn sau khi nhận được chiến báo, chính là nhíu mày, miệng không ngừng than thở đáng tiếc, thần tình cũng là tràn ngập thất vọng. Nhưng dù gì đi nữa, bản thân hắn là quân chỉ huy cao nhất của đại quân, cũng không dám biểu lộ ra sự không vừa lòng. Cho nên hắn vẫn không thể không đối với toàn quân Nhã Điển Na tiến hành ngợi khen.
Ngày hôm sau khi chiến báo trở về, các vị diện tại Thiên Giới liền triệu tập đại quân ba trăm năm mươi người, đây là toàn bộ mà Thiên Giới tập kết lại. Nói cách khác, chỉ cần chiến báo của Tiên Nhã tới trễ hai ngày, nàng sẽ bị Bỉ Đặc chụp lấy đầu mà giết. Đây cũng là nguyên nhân tối trọng yếu mà Bỉ Đặc cảm thấy tiếc nuối nhất.
Sau khi đại quân ba trăm năm mươi vạn người vừa mới tập kết xong, mà Bỉ Đặc đã sớm chuẩn bị cho chiến tranh, lập tức truyền xuống mệnh lệnh. Theo Bỉ Đặc ra lệnh một tiếng, Thiên Giới Chi Môn toàn lực mở ra hết cỡ, vô số Thiên sứ từ trong bay ra ngoài. Tại chung quanh Thánh Sơn sớm đã thiết lập một chỗ, tiến hành tập hợp. Ngay tại thời điểm mấy trăm vạn Thiên sứ bay ra đủ để che khuất của bầu trời, mặc dù Thiên Giới Chi Môn rất cự đại nhưng cũng mất vài ngày thời gian mới đi ra hết được.
Tại trong thời gian này, Giáo đình đã chính thức hướng đại lục mạnh mẽ tuyên bố, sẽ đối với Tự Nhiên Thần Giáo tiến hành Thánh chiến, kêu gọi toàn bộ mọi người trên đại lục thờ phụng Quang Minh Thần tới tham gia Thánh chiến, oanh oanh liệt liệt chiến tranh tín ngưỡng chính thức được mở ra