Trước khi mặt đất bạo phát chấn động, đại quân Giáo đình luôn luôn im lặng, thì đột nhiên mệnh lệnh của Thánh nữ Tiên Nhã được phát ra, chỉnh quân, hướng Thiết Bích Quan phía trước mà tiến đến, bày ra tư thế tấn công bất cứ lúc nào.
Đối mặt với loại tình huống này, Chủ Quan là Thương Long Giác cùng với Quân đoàn trưởng Tốc Đạt Lạp hai người nhanh nhóng phản ứng, mệnh lệnh bộ đội tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, tất cả chiến sĩ đều đi ra khỏi doanh trại, mặc giáp nắm khí giới, bảo trì đội ngũ, chuẩn bị tùy thời xuất phát.
Chỉ là dưới tình huống như vậy, đột nhiên xảy ra động đất, bảy đạo quan khẩu cao mấy chục thước kia liền trực tiếp vỡ ra thành một đống gạch vụn, hơn nữa vô số đất đá hai bên sườn núi lăn xuống. Bộ đội thủ quan thương vong thảm trọng, đặc biệt những chiến sĩ đứng trên tường thành đều bị chấn động từ trên tường thành rơi rớt xuống đất, sau đó bị tường thành sụp đỗ xuống chôn sống, tường thành sụp đỗ xuống không theo quy cũ nào, bị trọng thương có, bị đất đá trên núi lăn xuống chết đi cũng có, trực tiếp bị hút vào những khe nứt trên mặt đất cũng có, từ nay về sau không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa. Tóm lại, trận động đất này khiến cho quan quân trông coi Thiết Bích Quan bị thương vong quá lớn.
Trên thực tế, điều này cũng xem như tốt hơn, nếu đổi lại là buổi tối, hoặc là tại lúc mọi người đang ngủ trưa mà phát sinh động đất, vậy người tại trong doanh trại sẽ bị đập chết không biết bao nhiêu mà kể.
Nghĩ đến liền đem so sánh, Giáo đình thương vong có vẻ ít hơn nhiều, bộ đội bọn họ cũng đang ở bên ngoài, hơn nữa là ở trên những gò đất, ngoại trừ một số tên xui xẻo bị khe nứt nuốt vào, còn những cái khác cơ hồ không có tổn thất gì.
Quân đoàn trưởng Tốc Đạt Lạp cùng với Thương Long Giác sắc mặt đều đại biến, cơ hồ sợ tới mức hồn vía lên mây.
Quân đoàn trưởng Tốc Đạt Lạp vội vàng hỏi Thương Long Giác: "Đại sư, đây là có chuyện gì xảy ra vậy"
Thương Long Giác lập tức cả giận nói: "Ta mới vừa rồi cảm giác được ma pháp dao động cực kỳ mãnh liệt, điều này không có khả năng là hiện tượng tự nhiên, mà phải là âm mưu của Giáo đình"
"Đáng giận! Đồ khốn khiếp" Quân đoàn trưởng Tốc Đạt Lạp dậm chân mắng to, sau đó hắn quyết định thật nhanh, nhìn Thương Long Giác nói: "Đại sư, ngài nhanh dẫn người chạy đi! Nơi này tuyệt đối không thủ được, ta dẫn người cản ở phía sau, tạo một khoản thời gian cho các ngươi thoát đi, sau khi trở về, hướng Long lĩnh chủ đại nhân nói rằng, Tốc Đạt Lạp thực xin lỗi ngài" Nói xong lời di ngôn này, hắn xoay người muốn đi, nhưng lại bị Thương Long Giác giữ chặt lại.
Thương Long Giác mang vẻ mặt giận dữ, dứt khoát mà quả quyết nói: "Người phải đi chính là ngươi, ngươi là người tốt nhất thích hợp cho việc chỉ huy đại quân, hãy để ta cản phía sau cho" Nói xong, lão liền đem Tốc Đạt Lạp kéo sang một bên.
"Điều đó không có khả năng" Quân đoàn trưởng Tốc Đạt Lạp vội vàng phản kháng nói: "Ta là Quân đoàn trưởng nên phải ở phía sau mới đúng, làm sao có thể để đại sư cản ở phía sau được"
"Ngươi là Quân đoàn trưởng nên mới chỉ huy đại quân, nếu bảy mươi vạn người lui lại mà không có ngươi, bọn họ khi lui lại sẽ biến thành hỗn loạn tan tác" Thương Long Giác lạnh lùng nói: "Không chỉ như thế, Bỉ Mông của Giáo đình kia không phải ngươi lấy huyết nhục chi thân ra mà đối kháng đâu. Ngươi lưu lại cũng uổng phí mà thôi"
"Nhưng … " Quân đoàn trưởng Tốc Đạt Lạp hai mắt đẫm lệ mông lung nói: "Ta không có mặt mũi nào mà trở về a … "
"Bớt nói nhảm đi, đem sự an toàn bộ đội mà rời đi khỏi đây, Lĩnh chủ đại nhân sẽ không truy cứu ngươi đâu" Thương Long Giác đột nhiên mỉm cười nói: "Phải tin tưởng tên tiểu tử kia chứ, hắn sẽ sáng tạo ra kỳ tích đó"
"Nhưng mà … đại nhân ngài bây giờ thì làm gì vậy?" Quân đoàn trưởng Tốc Đạt Lạp lo lắng hỏi.
"Ha ha, ta đã hơn trăm tuổi rồi, nếu chết cũng tính là không chết non, hơn nữa ta lại không vướng bận đến nữ nhân, nhưng ngươi thì có a" Thương Long Giác sảng khoái nói: "Lại nói, lấy thực lực của ta toàn thân thoát trở ra cũng không thành vấn đề gì. Không cần phải cãi vã nhau nữa, hiện tại ta lấy thân phận đặc sứ đại nhân mệnh lệnh cho ngươi lập tức tổ chức đại quân rút lui"
"Vâng" Quân đoàn trưởng Tốc Đạt Lạp nước mắt rơi như mưa, sau khi nói xong, lập tức xoay người đi bố trí.
Mà Thương Long Giác liền nhảy lên lưng tiểu gấu trúc một mình một người hướng đại quân Giáo đình chạy đi, rất nhanh hắn liền vượt qua đống gạch vụ rơi vãi khắp nơi trên quan ải, xuất hiện tại trước mắt đại quân Giáo đình. Thương Long Giác cẩn thận dò xét tình cảnh trước mắt, trên khuôn mặt không khỏi lộ ra nét mỉm cười.
Nguyên lai, trên mặt đất ở phía trước đại quân Giáo đình nơi nơi đều là những khe sâu không thấy đáy, rộng nhất đạt đến hơn mười thước, còn chiều dài là vài trăm mét, thậm chí có rất nhiều đạo khe nứt đó lan tràn vào bên trong đội ngũ đại quân Giáo đình, tạo thành thương vong nhất định cho bọn hắn và cùng với phiền toái không nhỏ. Qua đó khiến cho đại quân Giáo đình không thể thừa dịp bên trong Thiết Bích Quan đang hỗn loạn, mà lập tức phát động công kích.
Hiện tại đội ngũ Giáo đình mặc dù đã chỉnh đốn rất tốt, nhưng tốc độ hành quân lại do bởi vì những khe nứt này mà biến thành chậm đi nhiều, cho nên bọn họ hiện tại đang ở một bên dùng tấm ván gỗ bắt qua khe nứt để dựng thành cầu, một bên phái ra một tiểu bộ đội tinh nhuệ, dưới sự dẫn dắt của Bỉ Mông rất nhanh đột tiến. Mục đích của bọn họ vô cùng rõ ràng, chính là muốn dựa vào hơn ba ngàn người giành công chiếm cứ đạo quan khẩu phế tích trước nhất, sau đó hội họp lại với đại quân, mới đánh tan quân đoàn đang còn hỗn loạn tại bên trong Thiết Bích Quan.
Nhìn đến đây, Thương Long Giác thầm nhủ mình cần thanh tỉnh, may mắn là hắn đến đây, nếu đổi lại là người khác cho dù là Tha Khắc Đàn cũng khẳng định là không ngăn cản được quân do Bỉ Mông kia dẫn dắt là Khổ tu sĩ, Ma Cung thiết kỵ, Ma đạo sư, Độc Giác thú kỵ binh và các binh chủng cao cấp khác tạo thành bộ đội tinh nhuệ, bọn họ vốn đều là các quân đoàn cường thịnh bảo hộ đương thời của Thánh nữ được điều phái tới, cho dù tại bên trong quân đoàn bọn họ cũng đều là cao thủ.
Ba ngàn bộ đội như vậy thì uy lực không thể nghi ngờ là vô cùng khủng bố, hà huống chi còn có một Bỉ Mông nữa. Tha Khắc Đàn đánh không lại bọn họ là điều bình thường, đương nhiên cũng ngăn cản không được rồi. Nhưng mà Thương Long Giác thì không giống như vậy, tuy rằng lực công kích xa xa không bằng Tha Khắc Đàn, cũng căn bản không đánh qua được bọn họ, nhưng Thương Long Giác lại có biện pháp làm cho bọn họ ai ai cũng không thể động đậy được. Ngọc Bích Long cùng với bổn sự Hi Nê chính là thiên hạ ít có.
Thương Long Giác nghĩ xong liền lập tức biến thân, theo đó là một thanh âm Long ngâm vang đến tận chín tầng trời, một thân thể Ngọc Bích Long hiện ra tại trên chiến trường, tiếp theo đó, Thương Long Giác phát ra tiếng gầm rú vô cùng chói tai, đồng thời cả người của hắn cũng đã tản mát ra ma pháp quang mang màu xanh biếc.
Kế tiếp, pháp thuật phát động cũng khiến cho thiên địa vì thế mà bừng sáng lên, trên mặt đất đột ngột toát ra vô số mầm mống, bay nhanh về phía trước rồi rất nhanh lớn lên, chúng nó mỗi một hạt liền biến thành một gốc cây đại thu che cả bầu trời, tán cây cao đến mấy chục thước, thân cây vào lúc này rộng lớn hoà lẫn với đám dây rối rắm, ở trên bề mặt nó có vô số đóa hoa nở rộ ra vô cùng xinh đẹp, dưới mặt đất ở quanh gốc cây hoàn toàn bị rậm rạp cỏ dại cao đến thắt lưng bao phủ lấy.
Lấy Thương Long Giác làm trung tâm, trong phạm vi hai mươi dặm núi hoang đất hoang, không ngờ trong nháy mắt biến thành một mảnh rừng nguyên sinh, cây cối rậm rạp, đồng thời bên trong rừng rậm này chậm rãi xuất hiện đám sương mù bạch sắc dày đặc, sương mù từ nhạt biến thành nồng, rất nhanh duỗi tay ra liền không thấy năm ngón tay. Mặc dù ba ngàn người bọn chúng đều là cao thủ, cũng bất quá chỉ miễn cưỡng có nhìn thấy chung quanh với khoảng cách mấy chục thước mà thôi.
Đây là Ngọc Bích Long uy áp tương đối cường đại là cấm chú Đại Địa Hồi Xuân, lại nói trong rừng cây này, Thực vật hệ pháp thuật Ngọc Bích Long có thể tăng uy lực lên gấp đôi, hơn nữa có tốc độ khôi phục ma lực của nó nhanh hơn thật nhiều, thậm chí hắn có thể tại trong sương mù mà ẩn thân. Mặc dù lực sát thương của cấm chú này rất kém cỏi, nhưng dùng đến ngăn cản bước chân của nhiều địch nhân phải nói là không thể tốt hơn nữa.
Bởi vì phạm vi của pháp thuật này thật sự là rất rộng lớn, thế cho nên vây khốn ba ngàn người cùng một lúc thì không vấn đề gì, ngay cả đại quân chủ lực của Giáo đình cũng có một nửa bị bao vây vào trong đó. Lúc bình thường dưới tác dụng của pháp thuật cấm chú, thì binh lính ngã xuống khá nhiều, rất nhiều người bị đại thụ xuất hiện đột ngột khiến cho nhảy vào trong khe nứt, còn có một số bị dây chằng dày đặc kia trói lại cho đến chết tươi. Đương nhiên, những cao thủ sẽ không bị nguy hiểm cấp thấp này gây ra thương tích gì.
Hiện tại, bộ đội ở bên trong rừng cây đang di chuyển có chút khó khăn, bọn họ đã hoàn toàn bị lạc phương hướng, sương trắng dày đặc cùng với tán cây rậm rạp, khiến cho ánh dương quang không thể chiếu đến được, ba ngàn người bị nhốt đó đa số là cao thủ đều có không ít có ý nghĩ muốn thoát vây khỏi nơi này. Đáng tiếc thế nhưng lại không có một người nào thành công được.
Trước hết bọn họ mời pháp sư tạo ra gió, tưởng nghĩ muốn thối đám sương trắng dày đặc kia đi, bất quá, rất nhanh bọn họ phát hiện ra đây là chủ ý quá mức ngu xuẩn. Tại trong rừng cây rậm rạp, uy lực của gió đều bị thực vật triệt tiêu, thổi bay không xa đã biến mất tăm hơi, căn bản là không thể thổi bay đi sương mù đó được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Sau đó bọn họ mời pháp sư lên trên không, dưới sự điều khiển phương hướng của bọn hắn, lần này lại càng xui xẻo hơn, cái xui xẻo chết ngươi hơn chính là mới hiện ra tại trên ngọn cây, thì Thương Long Giác đã tìm tới cửa. Mấy tên pháp sư này ở trên không sao có thể cùng khiêu chiến với Long được cơ chứ? Điều này hoàn toàn là muốn tìm chết! Thương Long Giác với cung tiễn dày đặt hợp cùng với pháp thuật, rất nhanh và gọn gàn thoải mái biến bọn họ thành những mảnh nhỏ, thi thể nát bấy rơi rụng xuống trên mặt đất, làm cho mọi ngươi trên mặt đất không khỏi dâng lên một loại cảm giác thỏ tử
Nhìn thấy tình huống này, bọn họ mới nhớ tới tại trên đầu chính mình còn có một con rồng khủng bố, bọn họ vội vàng tụ tập lại cùng một chỗ, canh gác lẫn nhau. Sau đó thỉnh Bỉ Mông mở đường, đem toàn bộ cây cối ven đường dỡ xuống, rồi mới hướng một địa phương rất lớn mà sờ soạng đi tới. Nhưng như thế này thì đã động đến thần kinh mẫn cảm của Thương Long Giác, còn phương hướng phía trước muốn đi tới sao? Tốt, tự bản thân mình các ngươi đi tìm chết cũng đừng có trách ta a.
Thương Long Giác lập tức phối hợp tiểu gấu trúc bắt đầu tiến hành tập kích quấy rối không ngừng, bọn họ cũng không tiến đến gần sát, đỡ phải bị Bỉ Mông kia còn rất nhanh hơn hầu tử cấp đuổi theo, giữ khoảng cách với đội ngũ kia ước chừng một cây số, dùng hắc bạch năng lượng cầu tiến hành đánh lén.
Năng lượng cầu của tiểu gấu trúc mặc dù uy lực kém hơn so với cha mẹ của nó, nhưng một khi cho nổ mạnh, vậy uy lực cũng đã đạt đến pháp thuật cấp mười đã ngoài, mà mỗi một người khi tiếp nhận nó không chết thì cũng bị thương, hơn nữa tần suất công kích của tiểu gấu trúc lại đặc biệt cao, một cái hô hấp đã phun ra ngoài hơn mười tám lần, giống như đạn pháo bắn xẹt tới, sau khi vang lên âm thanh rầm rầm, người trên mặt đất đều thất linh bát lạc ngã nghiêng, không chết cũng choáng váng mặt mày, nếu không phải trị liệu thuật của Khổ tu sĩ quá mức biến thái, thật không biết bọn họ đã chết đến bao nhiêu người đây.
Dĩ nhiên bọn họ sẽ không biết được đây là kiệt tác của tiểu gấu trúc, vì thế một đợt tập kích nữa bắn tới, liền nhanh nhạy phái Bỉ Mông theo hướng năng lượng cầu bay tới mà truy tung. Đáng tiếc là, tất cả thực vật trong rừng cây này thật ra đều là gián điệp của Thương Long Giác, cho nên nhất cử nhất động của bọn hắn hiện lên rõ ràng như tại trong lòng bàn tay của Thương Long Giác. Hắc vừa thấy Bỉ Mông truy tung tới, lập tức mang theo tiểu gấu trúc di chuyển sang địa phương khác. Thương Long Giác đem tiểu gấu trúc chạy đi một chút, liền dùng long trảo của chính mình nắm lấy bay đi, tự nhiên tốc độ rất là nhanh, đừng nói Bỉ Mông nhìn không thấy bọn họ, cho dù có nhìn thấy cũng đuổi theo không kịp?
Thương Long Giác sau khi đem tiểu gấu trúc đến một địa phương khác, tiếp tục bảo hắn oanh kích đám bộ đội Giáo đình, bức bách bọn họ chỉ có thể bị động mà phòng thủ thôi, mà không dám di chuyển sang vị trí khác. Cứ như vậy, trải qua năm ba lượt gây sức ép, người Giáo đình cũng hiểu được ý tứ của Thương Long Giác, vì giảm bớt thương vong không cần thiết, bọn họ cũng chỉ hảo hảo lưu lại tại chỗ mà thôi, chém ngã một số cây cối lập thành phòng ngự trận, chờ đợi sự tình có tiến triển mới tiến lên. Quả nhiên, bọn họ sau khi bày ra tư thế tử thủ, Thương Long Giác cũng không tập kích bọn họ nữa. Dù sao nhiệm vụ của Thương Long Giác chỉ là kéo dài thời gian thôi, nếu đem ma lực đi tiêu hao hết trên người bọn hắn, vậy sau này làm sao mà đối phó được với bộ đội ở phía sau?
Cao thủ chi chiến ở bên này xem như tạm thời ngừng lại, nhưng chiến sĩ bên kia lại xuất hiện một vài trạng huống. Thương Long Giác bảo tiểu gấu trúc thay mình nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ cần bọn họ có điểm lộn xộn thì oanh kích cho ta. Sau đó chính mình đi đến xem chuyện ở bên kia, nhưng không ngờ điều này đã mang đến cho những chiến sĩ kia quá nhiều điều thê thảm.
Tiểu gấu trúc còn nhỏ, trí lực tương đối thấp, làm sao mà phân biệt được cái gì là lộn xộn a? Hắn còn tưởng rằng những người đó chỉ cần động đậy cũng không được. Cho nên bộ đội của Giáo đình chỉ cần có người dám ngồi xuống, hoặc là ngồi chồm xổm, thì bên này chẳng có chút lưu tình nào bắn ra một phát cảnh cáo, làm bọn họ sợ tới mức không một ai dám động đậy nữa, liên tiếp bị ước thúc nghiêm mật như thế, bảo trì một cái tư thế lâu dài như vậy, sự mệt mỏi không đáng nói đến, chiến sĩ còn được, nhưng pháp sư với thể chất yếu nhược, sau thời gian không lớn cả người đều xuất đầy mồ hồi, nhưng vì không muốn liên lụy đến chiến hữu, cho dù có chết cũng bất động, sau vài giờ trôi qua, tất cả đều trực tiếp ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Nói sang bên kia, đại bộ đội Giáo đình tại thời điểm bị rừng cây che khuất, Thánh nữ Tiên Nhã cùng hai vị Nguyên soái đại đế quốc ở bên cạnh nàng cũng đều bị hãm vào bên trong. Chẳng qua, bên người bọn họ đều là cao thủ, cho dù cây cối cự đại bay lên cũng không có tạo thành thương tổn gì cho bọn họ. Chỉ là bị rừng rậm, sương mù che khuất tầm mắt, bọn họ không thể mệnh lệnh cho bộ hạ được nên cũng vô cùng sốt ruột. Tại bên trong rừng cây nguyên thủy, cho dù là đi đường cũng phải dụng đao chém thành một con đường mới có thể đi được, khiến cho tốc độ hành quân cực kỳ chậm, nhưng đặc biệt hơn là dễ dàng lạc mất phương hướng.
Nguyên soái Mỹ Cách Lam đế quốc Mạt Phác Tạp là một người mập mạp siêu cấp, là người chật vật nhất, bởi vì hắn không có áo giáp, cho nên hắn mặc một bộ y phục Nguyên soái đặc chế để xuất trướng, trên đó có đến mấy chục cái huy chương, giống như chuông gió đong đưa theo gió vang lên tiếng đinh tai nhức óc, một hình tượng chuẩn mực đốt bao, hiển nhiên mồm miệng của tên này vô cùng dẻo, so với cái chức Nguyên soái của hắn chẳng có liên quan gì, phải nói hắn là một quan ngoại giao mới đúng. Sở dĩ hắn được phái đi đến đây, là một quyết định đặc thù của Mỹ Cách Lam đế quốc.
Mạt Phác Tạp là người đầu tiên lên tiếng đề nghị: "Thánh nữ các hạ, hiện tại chúng ta nên triệu tập bộ đội tới đây, bảo thủ hạ đem rừng cây phá hủy, sau đó một đường hướng về phía trước mà đi, chỉ cần qua được khu rừng rậm này, quân đoàn Thiết Bích Quan chính là xong đời rồi"
"Ha ha, phải không đó?" Nguyên soái Kham Mạt Tư đế quốc Phác Đặt cười lạnh nói: "Các hạ dựa vào cái gì mà cho rằng quân đoàn Thiết Bích Quan xong đời? Chẳng lẻ người ta không thể tiếp tục xuất ra rừng cây giống như thế này một lần nữa sao? Thật sự là quá ngây thơ"
Hoàn toàn tương phản với hình tượng Nguyên soái Mạt Phác Tạp của Mỹ Cách Lam, Nguyên soái Kham Mạt Tư đế quốc là một người đặc biệt gầy đúng tiêu chuẩn, phi thường giống như cây gậy trúc. Nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn của hắn thì chỉ biết không phải là luyện gia tử, cũng căn bản là không mang nổi trọng giáp, cho nên hắn cũng là một thân lễ phục Nguyên soái, chỉ có điều lễ phục của hắn tương đối hợp khẩu vị một chút, không có nhiều huân chương, nhưng mà cũng treo lên mấy cái, đích xác phi thường có phân lượng. Người này ngoài miệng cũng vô cùng lợi hại, sau khi gặp mặt Nguyên soái Mỹ Cách Lam đế quốc Mạt Phác Tạp, liền giống như thần thương khẩu chiến ngay lập tức, thẳng cho đến bây giờ cũng không rơi vào một chút hạ phong, coi như sự lợi hại tương đương nhau.
"Ngươi mới là người ngây thơ! Đây là cấm chú, người ta cũng là cái rắm giống như ngươi sao? Nói phóng là phóng sao hả" Nguyên soái Mỹ Cách Lam đế quốc Mạt Phác Tạp tức giận bác bỏ nói.
"Ngươi mới là cái rắm" Nguyên soái Kham Mạt Tư đế quốc Phác Đặc cũng căm tức nói: "Ai có quy định cấm chú thì không thể phóng ra hai cái? Phải biết rằng, đó là rồng chứ không phải nhân loại. Chỉ có ngươi là đầu óc heo mới nhìn không thấu điểm khác nhau trong đó của bọn hắn"
Hai tên gia hỏa này phi thường không hợp nhau, nhưng liên lụy đến tranh đoạt lợi ích ở sau lưng của hai đại đế quốc, vì thế cũng đều cực lực hạ thấp đối thủ xuống, hảo hảo nâng chính mình lên. Trên thực tế, bọn họ lần này đều mang trên một sứ mệnh vô cùng đặc biệt mà bắt buộc phải hoàn thành, đánh giặc chỉ là chuyện thứ yếu thôi. Bí mật của sứ mệnh này chỉ nhân tài mới thể thể hoàn thành, cái này bọn họ từ sự đối lập dẫn đến địch nhân với nhau, cho nên từ khi hai người vừa nhìn thấy mặt nhau liền bắt đầu khởi động đấu khẩu.
Về phần cái sứ mệnh bí mật này, nói ra cũng rất đơn giản, thì phải là vì chính Hoàng đế bệ hạ của mình mà làm mai mối, tranh thủ có thể làm cho Tiên Nhã Thánh nữ gã chồng đến quốc gia của mình. Thực lực của Thánh nữ Tiên Nhã thật sự là đáng sợ, vẻn vẹn chỉ so với Bỉ Mông là một trong chư quốc đại lục, tồn tại vô địch, ai có thể lấy được nàng, chỗ tốt tự nhiên là không cần nói cũng biết. Chỉ là trước kia nàng tuyên bố là người của ta, sau này lại có Tây Á là tâm phúc của Giáo đình toàn lực theo đổi, cho nên tân Hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc Tạp Nhĩ cùng với tân Hoàng đế Kham Mạt Tư đế quốc Đạt Giai đều không có vọng tưởng này.
Nhưng hiện tại theo tình thế phát triển xuống, ta hướng Giáo đình trở mình đối kháng, hiển nhiên là không có khả năng có được Tiên Nhã Thánh nữ, mà Tây Á lại thừa nhận theo đuổi đã thất bại, đã cũng người khác kết hôn. Nên tâm tư của bọn này mới bắt đầu sinh động hẳn lên, dù sao, tại trong phạm vi toàn bộ đại lục mà nói, chỉ có thân phận tối cao của bọn họ mới xứng đôi với Thánh nữ Tiên Nhã thôi, hơn nữa bọn họ có quan hệ với Giáo đình cũng vô cùng chắc chắn. Nhất là lúc trưng cầu ý kiến của Giáo hoàng, Giáo hoàng liền tỏ vẻ hoan nghênh, bọn họ lúc này mới hạ quyết tâm đối với Thánh nữ Tiên Nhã triển khai theo đuổi.
Với chủ ý kia của Giáo hoàng cáo già là ta nhất thanh nhị sở, hắn thủy chung đối với Tiên Nhã Thánh nữ không quá tín nhiệm, có thể tống xuất đi, tự nhiên sẽ không ngăn cản rồi, dù sao vô luận như thế nào cũng đối với Giáo đình rất có lợi mà.
Kỳ thật hai tên gia hỏa kia bắt đầu theo đuổi là bần đạo cũng có nghe thấy qua. Bất quá, ta còn không có lo lắng Tiên Nhã sẽ phản bội ta, cho nên cũng không để ý lắm. Vì thế lần này, hai tên gia hỏa nương theo cơ hội này, hướng Tiên Nhã thể hiện tấm chân thành của chính mình, không chỉ phái đi bộ đội tinh nhuệ nhất, còn chủ động cung cấp lương thực cho quân đoàn bảo hộ Thánh nữ, thậm chí ngay cả Nguyên soái cũng tuyển chọn người có miệng lưỡi lanh lợi, đơn giản chính là muốn cấp cái ấn tượng tốt đến với Tiên Nhã.
Thánh nữ Tiên Nhã đối với tranh chấp của bọn họ vô cùng chán ghét, vốn không muốn quản đến, nhưng lo ngại với tình thế hiện tại, cho nên nàng không thể không kiên trì, làm trái với lương tâm nhảy ra khuyên giải: "Được rồi, hai vị Nguyên soái không cần tranh luận bàn cãi nữa, chúng ta hiện tại hay là suy nghĩ nên ứng phó như thế nào đây"
Hai người bọn họ vừa nghe Thánh nữ Tiên Nhã lên tiếng, lập tức thay đổi sắc mặt, lập tức hiện ra bộ mặt rất chân thành luôn luôn nở nụ cười trên khuôn mặt, cơ hồ không hẹn mà đồng thanh nói: "Chúng ta hết thảy đều nghe Thánh nữ các hạ phân phó"
Hai người sau khi nói xong cùng lúc, sắc mặt lại biến đổi, sau đó dùng ngữ khí tối khinh thường hướng đối phương ân cần thăm hỏi, nói: "Quá ti tiện"