Trước khi bọn họ chết đều phải chịu đựng nỗi thống khổ thật lớn.
Tuy bốn người còn lại, dựa vào thân thể khỏe mạnh, chống chịu vượt qua bạo bệnh kia, đã không còn bao nhiêu trở ngại nhưng vì an toàn, mọi người vẫn quyết định cứ tiếp tục quan sát trước vài ngày mới để bọn họ rời khỏi phòng.
Thi thể của ba người chết đi kia được hoả táng, tất cả y phục, đệm chăn mà bọn họ đã sử dụng trước khi chết, đều bị hỏa táng theo.
Người nhà bọn họ khóc không thành tiếng, đau đớn đến ngất đi mấy lần.
"Ai…Thiên tai nhân họa, đầu năm nay muốn sống cũng khó khăn như vậy?"
"Cũng may lần này khống chế đúng lúc, nếu không đâu chỉ chết vài người như vậy."
Mọi người trong Hắc Thiết sơn trang đều thở dài bất đắc dĩ, cũng may lần này phát hiện sớm, bằng không chỉ sợ rằng đại đa số mọi người sẽ gặp tai họa.
Tô Trường Không đứng yên lặng nhìn hỏa diễm thiêu đốt. Từ đầu đến cuối hắn không hề nói gì nhưng trong lòng lại có một luồng lửa giận và sát ý đang phừng phừng bốc lên.
Tô Trường Không là người nắm rõ tình hình, hắn biết đám người Tiền Duyệt kia chết đi không phải vì thiên tai.
Mà bởi vì... Có người đầu độc nguồn nước.
Chính vì lũ ác nhân kia mới khiến đám người Tiền Duyệt nhiễm bệnh…
Mới làm bọn họ đang sống khỏe mạnh bình thường bỗng nhiên bệnh mà chết!
"Nếu... Không phải thể phách của ta dũng mãnh, chắc chắn cũng có khả năng nhiễm bệnh, sau đó sẽ chịu chung kết cục như bọn họ, chịu đau đớn, dày vò rồi tuyệt vọng mà chết đi!" Tô Trường Không nắm chặt hai tay, thầm nghĩ.
Hắn cũng từng uống loại nước đó, nhưng hắn và đại đa số người ở đây đều có vận khí tốt, lại thêm thân cường thể tráng (thân thể khỏe mạnh cường tráng), mới không nhiễm bệnh.
Kỳ thực, những loại bệnh bình thường đều không thể ảnh hưởng tới võ giả Đoán Thể đại thành.
Chẳng qua…
Dù trong lòng Tô Trường Không đầy lửa giận và sát ý điên cuồng, nhưng hắn lại không nắm được chút manh mối nào về thân phận kẻ đầu độc kia, cũng chỉ có thể kiềm chế nỗi phẫn hận này.
Trải qua một hồi tai họa, Hắc Thiết sơn trang đã bình tĩnh trở lại.
Người đã chết cũng chết rồi, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống.
Hắc Thiết sơn trang lại một lần nữa đi vào quỹ đạo, chỉ có số ít người biết hồi tai họa này không phải do trời, mà do một bàn tay con người tạo nên.
Nhưng mọi người vẫn một mực nghĩ mà không hiểu, rút cuộc là tại vì sao đối phương lại hao tâm tổn trí nghĩ ra chuyện đầu độc nguồn nước, hại người không lợi mình như vậy?
Đến tột cùng là có mục đích gì?
"Ta đã dùng gần hết dược liệu Ích Khí tán, ngày mai nên tới Thải Tham trấn mua thêm."
Đã qua chừng một tuần kể từ sau khi Hắc Thiết sơn trang hứng chịu tai họa, cuộc sống của Tô Trường Không vẫn như bình thường, mỗi ngày đánh đánh quyền, luyện luyện công, coi như nhàn nhã tự tại.
Và cũng qua đoạn thời gian này, dược liệu Ích Khí tán trong tay Tô Trường Không đã dùng gần hết, cần phải một lần nữa chọn mua.
Từ sau khi Tô Trường Không luyện Quy Tức Công đến đệ lục cảnh, công lực tăng nhiều, tác dụng của Ích Khí tán cũng trở nên càng ngày càng nhỏ bé.
Nhưng có bao giờ cũng tốt hơn không.
Nhân ngày nghỉ ngơi, Tô Trường Không lại một mình đi tới Thải Tham trấn.
Trước khi rời đi, hắn thi triển Quy Tức Súc Cốt, thay đổi khung xương cơ thể, mặc hắc y, ăn mặc y chang một lãng khách giang hồ.
Khi hắn đến Thải Tham trấn đã là giữa trưa.
"Hai ba tháng không tới… Thải Tham trấn lại biến hóa lớn như vậy?" Vừa tới gần Thải Tham trấn, Tô Trường Không đã có chút giật mình.
Thải Tham trấn của trước kia vốn ngựa xe như nước, người đến người đi tấp nập, nhưng chỉ hơn hai tháng không tới Thải Tham trấn, Tô Trường Không bỗng phát hiện nơi này đã trở nên vô cùng hoang vắng, thưa thớt bóng người xuôi ngược trên đường, mà những người cùng đi trên đường cũng đầy cảnh giác, luôn duy trì một khoảng cách nhất định với nhau.
Tuy Tô Trường Không khá nghi hoặc về chuyện này nhưng hắn cũng không do dự, lập tức đi về phía Tham trang.
"Nghiêm Tùng?"
Đột nhiên Tô Trường Không hơi hơi tạm dừng lại, hắn thấy một nam tử đang gõ vang cửa sân ở bên ngoài trạch viện có trồng một cái cây nhỏ đằng trước.
Nam tử này không phải người khác, đúng là Nghiêm Tùng.
"Chi nha!"
Mà không lâu sau đó, cửa sân mở ra, một phụ nhân dịu dàng xuất hiện ở cửa. Phụ nhân này có chút tiều tụy, hốc mắt còn lộ dấu vết sưng đỏ.
"Nghiêm lang!" Phụ nhân nhìn thấy Nghiêm Tùng ngoài cửa, khuôn mặt rõ ràng có chút vui sướng.
"Khiết Nhi, đi vào rồi nói chuyện." Nghiêm Tùng cũng thấp giọng an ủi nàng vài câu, sau đó nói.
"Ừm." Phụ nhân nhẹ nhàng gật đầu, tránh ra cho Nghiêm Tùng bước vào trong sân, rồi nhẹ nhàng đóng cửa sân lại.
"Phụ nhân kia có chút quen mắt... Nàng có quan hệ gì với Nghiêm Tùng?"
Tô Trường Không nhìn hai người biến mất đằng sau cửa, trong lòng thoáng chút tò mò.