Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 98: Tâm Địa Rắn Rết! Đầu Độc Nguồn Nước!




"Này... Chẳng lẽ vì có động vật chết ở trong Hắc Thiết hồ nên sinh ra căn bệnh?" Mạc Thiết nhìn thấy thi thể con chuột trên mặt đất, nói ra suy đoán.

Đúng là thi thể động vật hư thối ở trong nguồn nước có xác suất nhất định sẽ khiến cho những người dùng loại nước này để uống nhiễm bệnh.

Tô Trường Không cũng nhíu mày suy tư nói: "Theo lý thuyết... khi thi thể con chuột này ngâm trong nước lâu ngày, chắc chắn sẽ nổi lên, nhưng Trương thúc lại tìm được thi thể con chuột này ở sâu dưới đáy hồ..."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Mạc Thiết lập tức ngưng tụ lại, hắn rút ra phối đao bên hông, dùng sức chém một cái vào thi thể con chuột căng phồng dưới mặt đất, dứt khoát chặt nó thành hai nửa.

Khoang bụng của con chuột nọ lập tức vỡ ra, bên trong có nội tạng đã hư thối, nhưng ngoại trừ những thứ này, còn tồn tại rất nhiều vật thể màu đen khác.

"Đây là…Tảng đá?" Trương Chú dùng nhánh cây gảy gảy đám vật thể kia một cái rồi ngạc nhiên nói.

Thật rõ ràng.

Sỡ dĩ thi thể con chuột này không nổi lên mặt nước được, là bởi vì trong bụng nó đã bị nhồi đầy đá, nếu không trước kia, những người tới đây lấy nước đã phát hiện ra thi thể con chuột nổi trên mặt nước từ lâu rồi.

Mà theo lẽ thường, dù một con chuột có thể ăn bất cứ thứ gì nhưng nó cũng không bao giờ chọn ăn một bụng đầy đá.

Chỉ có một nguyên nhân duy nhất dẫn tới chuyện này...

"Là người, có người đã nhét đầy đá vào bụng con chuột, rồi ném nó vào trong Hắc Thiết hồ, hơn nữa căn cứ vào những bọc mủ trên thi thể con chuột này... Hơn phân nửa nó đã bị người động tay động chân từ trước rồi. Đây chính là ngọn nguồn của căn bệnh mà mọi người trong Hắc Thiết sơn trang đang bị nhiễm!"

Tô Trường Không nhìn thi thể con chuột trên mặt đất, đôi mắt trở nên rét lạnh, trong lòng đầy kinh hoảng.

Đây là đầu độc! Đầu độc nguồn nước!

"Kẻ nào lại ác độc như vậy? Lại dám làm ra loại chuyện không bằng súc sinh này?" Da đầu Mạc Thiết run lên đồng thời hắn đã tức giận đến mức nghiến chặt hàm răng, phát ra âm thanh ken két.

Đầu độc nguồn nước chính là hành vi hại người không lợi mình.

Có thể nói là đánh mất nhân tính.

Kẻ làm ra loại chuyện này còn tàn nhẫn hơn nhiều so với vung dao chém chết người!

Trong lòng những người còn lại cũng dâng lên một luồng hàn ý.

Bọn họ thầm suy đoán, chỉ sợ trong Hắc Thiết hồ này không chỉ có một thi thể con chuột như vậy.

Thảo nào. vài ngày gần đây tất cả mọi người từ già đến trẻ trong Hắc Thiết sơn trang vẫn dùng nước Hắc Thiết hồ để uống như bình thường, lại liên tiếp có người bị bệnh.

Mà bởi vì thể chất chênh lệch, nên có người nhiễm bệnh, cũng có người không nhiễm bệnh.

Chẳng qua, nếu cứ tiếp tục dùng nước trong Hắc Thiết hồ này để uống, qua khoảng thời gian dài một chút, tất cả già trẻ lớn bé trong Hắc Thiết sơn trang, không một ai thoát khỏi, toàn bộ đều sẽ chịu tai ương!

Dù mọi người đã phẫn nộ tới mức chỉ hận không thể bầm thây kẻ đầu độc ra thành vạn đoạn nhưng đến tột cùng là ai làm ra chuyện này… Bọn họ lại không có một chút manh mối.

Mạc Thiết hít sâu một hơi, cố để chính mình bình tĩnh lại, rồi nói: "Không thể uống nước trong Hắc Thiết hồ này được nữa, về sau trong trang muốn dùng nước, cần phải đến nhánh Xuân giang ở ngoài năm dặm gánh nước mang về. Mặt khác vì an toàn, tất cả nước dùng để uống cần phải đun nóng khử độc trước đã!"

"Được!" Tất cả mọi người gật đầu.

Tiếp tục uống nước trong Hắc Thiết hồ này có khác nào bị người đầu độc đâu?

Khẳng định là không một ai dám uống nữa.

Bọn họ thà chịu phiền toái đi gánh nước xa chút còn hơn!

Vậy là ngay ban đêm hôm đó, Mạc Thiết triệu tập tất cả mọi người trong sơn trang, báo cho bọn họ tin tức nước dùng để uống có vấn đề, từ đây về sau không một ai được tiếp xúc với nước trong Hắc Thiết hồ nữa.

Sau vài ngày toàn sơn trang nghiêm chỉnh thực hiện, ngừng uống nước Hắc Thiết hồ, quả nhiên không một ai tiếp tục nhiễm bệnh.

Nhưng tâm trạng của tất cả mọi người trong Hắc Thiết sơn trang vẫn vô cùng nặng nề.

"Đã chết... Tiền Duyệt đã chết."

Sáng sớm hôm ấy, bên trong Hắc Thiết sơn trang truyền ra tin dữ.

Tuy bọn họ đã biết ngọn nguồn căn bệnh nên sau này không một ai nhiễm bệnh nữa, nhưng lại không thể phủ nhận được sự thật là…đám người Tiền Duyệt đã nhiễm bệnh từ trước rồi.

Trong đó Tiền Duyệt là người nhiễm bệnh sớm nhất. Hắn vẫn một mực bị cách ly trong phòng, mỗi ngày đều có người chuyên môn đưa cơm đưa nước, nhưng chung quy lại hắn vẫn không cách nào vượt qua được.

Cái chết của hắn vô cùng thê thảm, cả quá trình từ lúc mắc bệnh đến lúc chết đi, đều liên tục ho ra máu, trên làn da cũng xuất hiện chit chít những bọc mủ.

Mà không chỉ một mình hắn.

Trong tổng số bảy người nhiễm bệnh lại có tới ba người không thể vượt qua.