Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 966 - Trước Tử Vong, Mọi Người Đều Bình Đẳng!




Mà Ma Quân Lâm bên kia, đang loạn thành một đoàn với Thiên Thi lão nhân, chật vật vô cùng, càng không có khả năng rút ra dư lực đến giúp đỡ lão.

"Chẳng lẽ... Ta sẽ bại vong?" Trong lòng Cổ Liệt lập tức dâng lên ý niệm này, rồi khó có thể ức chế nổi.

Tín niệm dao động khiến cho thế công của lão cũng trở nên chậm chạp.

Trái lại, thế công của Tô Trường Không bên này lại càng ngày càng mạnh, quyền đao đều xuất, đao hồn lao nhanh tới, muốn cắt nát cả mảnh hư không.

Cổ Liệt vừa lộ ra sơ hở tâm thần không yên, Tô Trường Không đã nhanh chóng nắm được cơ hội, chỉ thấy quyền trái mang theo quyền kình Bạch Hổ Khiếu Sát trong tay hắn, lập tức tiến quân thần tốc, đánh mạnh vào ngực Cổ Liệt, bạo liệt, chấn động, sinh ra phân giải!

"Ca ca ca!"

Kim giáp trên người Cổ Liệt, cùng với kim quang bao phủ toàn thân không chịu nổi, lập tức nổ tung ra, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ngược ra ngoài.

'Hoàng Kim Thần Giáp' vốn là niềm kiêu ngạo của Cổ Liệt hoàn toàn bị đánh nát!

"Xuy xuy xuy!"

Không đợi Cổ Liệt rơi xuống đất, đao hồn lập tức chém qua, không chút do dự cắt nát thân thể lão.

"Phù phù!"

Tới lúc thân thể Cổ Liệt rơi xuống đất, phía trên nhanh chóng xuất hiện từng đường máu, cả người lão trực tiếp chia lìa… cổ, phần eo, ngực rời ra từng mảnh.

"Ta... Không cam lòng!"

Trong mắt Cổ Liệt tràn ngập bi phẫn. Lão không cam lòng. Trước kia lão từng chém giết không biết bao nhiêu cường địch, trong lòng tự tin dưới Võ Thánh khó gặp được đối thủ, còn được Thiên Thần khen ngợi, trong tương lai có cơ hội thành tựu Võ Thánh, nhưng ngày hôm nay, lão lại táng thân dưới chân Thiên Long sơn này, còn bại triệt để, bại không còn lời nào để nói!

Nếu không cam lòng thì đã sao? Trước tử vong, mọi người đều bình đẳng.

Khí tức sinh mệnh của Cổ Liệt rất nhanh tiêu tán!

"Cổ Liệt thần tướng... Đã chết?" Sắc mặt Thập tam Hoàng tử chuyển thành tái nhợt, dù đã mơ hồ có chút suy đoán, nhưng ngay khi chuyện này thực sự xảy ra, gã vẫn có cảm giác đại não mình trống rỗng.

Một vị thần tướng được phụ thân gã tự mình phong lên, lại chết trong tay hạng người vô danh mà trước đó gã còn chưa từng nghe nói tới.

"Thập tam điện hạ... Chúng ta đi nhanh đi!" Một phó tướng mặc ngân giáp lập tức lo sợ bất an thấp giọng nói, sợ bị giữ lại.

"Đi nhanh... Ta đã nói với Cổ Liệt rồi, bảo lão quên đi, nhưng lão không chịu nghe!" Thập tam Hoàng tử phản ứng lại, rồi vội vàng nói.

"Hô!"

Một đám võ giả dùng chân khí khởi động Thiên Chu, Thiên Chu thật lớn nhanh chóng bay về phía xa xa, rồi biến mất tại chân trời.

Tô Trường Không cũng nhận ra đám người thập tam Hoàng tử vừa chạy trốn, nhưng hắn cũng không để ý tới bọn họ. Suy cho cùng, thập tam Hoàng tử này cũng chưa từng ra tay với hắn.

Ngay lúc ấy, trong mắt hắn lóe lên hàn quang, gã chưa từng quên địch nhân chân chính của mình!

"Đáng chết... Lão cương thi mau buông ra! Nếu ta thực sự chết ở chỗ này, ngươi nghĩ rằng minh chủ sẽ bỏ qua cho ngươi sao?" Ma Quân Lâm cảm nhận được khí tức của Cổ Liệt đang nhanh chóng tiêu tán, khiến cho gã đang một mực triền đấu cùng Thiên Thi lão nhân, lập tức ý thức được tình huống không ổn. Gã có chút lo lắng, sợ hãi kêu lên, muốn lấy Vệ Thánh Tâm ra uy hiếp lão.

"Đã đến nước này rồi, ngươi còn nói mấy lời ấu trĩ như vậy? Ma Quân Lâm ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi!" Đương nhiên Thiên Thi lão nhân không có ý định buông tha cho Ma Quân Lâm, ngược lại, lão càng thêm gắt gao cuốn lấy gã.

"Hưu!"

Tiếng xé gió truyền đến, con mắt trên trán Ma Quân Lâm thấy được một thanh trường đao đang phá không chém tới. Gã lập tức muốn làm ra phản ứng, nhưng căn bản là không làm được, chỉ biết trơ mắt nhìn thanh trường đao đâm thẳng vào La Sát Nhãn trên trán mình, sau đó hung hăng bổ thẳng xuống dưới.

"Phốc xuy!"

Cả người Ma Quân Lâm từ phần đầu đến hạ bộ, lập tức bị cứng rắn chém thành hai nửa, nội tạng lẫn máu tươi mãnh liệt phun ra ngoài. Hai mắt gã trợn trừng trừng, thân thể vốn đang giãy giụa cũng mất đi lực lượng.

Hô!

Đao hồn xoay quanh một cái, không nhiễm một vệt máu, lại nhanh chóng dung nhập vào mi tâm của Tô Trường Không.

Đại não truyền đến từng cơn choáng váng, khiến cho thân hình Tô Trường Không hơi lay động.

Hiển nhiên, không ngừng vận dụng đao hồn đã khiến tinh thần hắn hao tổn thật lớn, thậm chí còn rơi vào trạng thái đầu váng mắt hoa, nhưng khiến cho Tô Trường Không thở phào nhẹ nhõm một hơi là, tất cả địch nhân vây công hắn, đều đã bị hắn chém giết gần như không còn rồi!

Thiên Thi lão nhân thấy Ma Quân Lâm đã chết đi, không còn nhúc nhích được nữa, mới buông thi thể của gã ra, đứng dậy khỏi mặt đất.

"Tới cuối cùng, lão hủ vẫn sống lâu hơn ngươi!" Thiên Thi lão nhân nhìn thoáng qua cái xác thê thảm trên mặt đất, khẽ hừ lạnh một tiếng.

Lão đã sống sót qua quãng thời gian dài đằng đẵng, trong lúc ấy, có rất nhiều người mạnh hơn lão, thiên phú tốt hơn lão, nhưng lần lượt từng người một đều chết trước lão một bước.

Từ đó lão cũng nghiệm ra một điều rằng, bản thân phải sống thật lâu, mới có thể chờ được cơ hội!

"Cơ Tuyết Tiêu... Có thể là đối thủ của Vệ Thánh Tâm kia kia không?" Tô Trường Không đã chém giết xong đám địch nhân Cổ Liệt, Ma Quân Lâm, Huyền âm yêu nữ, lẽ ra lúc này hắn có thể rời đi, nhưng vẫn không khỏi có chút lo lắng nhìn một màn kinh người vừa bùng nổ tại chiến trường trung tâm phía xa xa kia.

Chỉ thấy một con Băng Tinh Ly Long dài trăm trượng đang bay múa trên bầu trời, Cơ Tuyết Tiêu mặc áo trắng phiêu phiêu, đang đứng trên đỉnh đầu của nó, kiếm khí giống như ngân hà băng tuyết thẳng xông thẳng tận trời, tàn sát khắp nơi.

Mà ở bốn phía xung quanh Cơ Tuyết Tiêu, lại có một con cự thú vô hình đang rít gào. Đúng là mắt thường khó trông thấy được nhưng nó lại thực sự tồn tại.

Cự thú nọ rít gào một tiếng, mang theo uy thế muốn xé rách mây mù trên trời, thề phài xâu xé, cắn nát Băng Tinh Ly Long kia!

Hai người bọn họ vốn không phải là Võ Thánh chân chính, nhưng đều có được Thần Chủng trong người, bởi vậy uy thế do bọn họ bộc phát ra lại tiếp cận cực kỳ gần với Võ Thánh!

"Còn dám ngăn trở ta, đừng trách bổn tọa tru cửu tộc nhà ngươi!" Tới lúc này, dáng vẻ công tử ung dung tự tại của Vệ Thánh Tâm đã sớm mất đi đâu không biết, chỉ thấy tà quang lóe lên trong mắt gã, vẻ mặt nanh ác hằn học.

Hiển nhiên người này đã thực sự sôi máu lên rồi..

Nếu không phải gã sợ một khi mình toàn lực bùng nổ thần thông trong Thần Chủng, sẽ không áp chế được lực lượng, mà phải dung hợp, luyện hóa Thần Chủng, bước vào cảnh giới Võ Thánh sớm hơn dự tính, gã tuyệt đối đã xé nát nữ tử lớn gan dám ngăn cản mình thì mảnh nhỏ từ lâu rồi.

"Chỉ bằng ngươi cũng xứng mạnh miệng nói loại lời này?" Cơ Tuyết Tiêu đang đứng đối diện gã với mái tóc đen vô cùng nổi bật giữa băng tuyết trong ngần lấp lánh, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh và ngưng trọng.

Nàng đã nhận ra Vệ Thánh Tâm này không phải là võ giả phổ thông bình thường nắm giữ một viên Thần Chủng, mà thực sự là Võ Thánh chuyển thế.

Đối phương muốn bước vào cảnh giới Võ Thánh, chẳng khác nào trùng tu lại một lần mà thôi.