Một giọt Huyền Quy chân nguyên trong cơ thể Tô Trường Không nhanh chóng tan chảy, âm dương nhị khí chuyển hóa lôi đình, hổ gầm lôi âm ngưng tụ trên quyền chỉ của hắn.
Một quyền nhìn như giản dị tự nhiên, lại là sát chiêu có thể đánh cho người ta hôi phi yên diệt!
"Ầm vang!"
Hai người va chạm, kim mang bùng lên, xuyên thủng mặt đất, chọc tới tầng mây.
Hổ gầm lôi âm chấn động vòm trời, nổ tung ra từng mảnh, khiến cho cả hư không cũng ầm ầm đổ sập.
Mà ngay tại khoảnh khắc va chạm, đao hồn từ trong mi tâm của Tô Trường Không trực tiếp ra khỏi vỏ, nhằm thẳng vào phần cổ của Cổ Liệt.
Một bàn tay màu vàng của Cổ Liệt vỗ mạnh xuống, đập thẳng vào mặt cắt phía trên đao hồn.
"Phanh!"
Đao hồn bị đập bay ra ngoài, nhưng lại nhanh chóng chuyển hướng, vòng về, lại lần nữa đánh tới.
Quyền trái trên tay Tô Trường Không kéo theo âm thanh lôi đình, quyền phải lại nắm Trảm Thiết đao trong tay, chém thẳng tới Cổ Liệt. Một đao quét ngang không khí như đã biến thành cụ phong, phô thiên cái địa.
Đao pháp, quyền pháp đều thi triển đến mức tận cùng.
Cổ Liệt lập tức phản kích, quyền chưởng đều xuất. Đồng thời, lão mang theo thân thể được một tầng kim giáp bảo vệ, điên cuồng va chạm cùng Tô Trường Không, không có một chút nhượng bộ nào, chiến ý cùng sát ý nhộn nhạo trong mắt, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ, phải mạnh hơn Tô Trường Không, trực tiếp giải quyết đại địch này.
Lão tin tưởng bản thân có thể giết chết Tô Trường Không, dù không thể mang Hóa Long môn đi, nhưng chỉ cần có một trận chiến này làm nội tình, cũng đủ khiến võ đạo chi tâm của lão trở nên kiên định, giúp bản thân đi xa hơn, cũng có cơ hội bước vào cảnh giới Võ Thánh!
Ba phương đều đang đại chiến, mà hấp dẫn người nhất, lại chính là đại chiến giữa Cơ Tuyết Tiêu và Vệ Thánh Tâm kia.
"Hoa lạp lạp!"
Trường kiếm bên hông Cơ Tuyết Tiêu vừa ra khỏi vỏ. Đó là một thanh bảo kiếm trong suốt long lanh, tựa như được băng tuyết điêu khắc mà thành.
Nàng vung trường kiếm lên, kiếm khí lạnh lẽo như thác, lại như băng phượng giương cánh bay lượn, muốn đóng băng hết thảy. Khiến cho non nửa tòa Thiên Long sơn đều có bông tuyết bay bay, băng tinh xuất hiện.
Thứ hàn ý đóng băng linh hồn, làm cho tay chân người ta run rẩy.
Mà Vệ Thánh Tâm cũng sâu không lường được.
Chỉ thấy bên trong không gian quanh người gã không ngừng chấn động, tựa như đang có thật nhiều con long xà uốn lượn, xay nát từng luồng kiếm khí.
Trong lúc chúng quay cuồng, cây cối xung quanh đều thành tro, ngọn núi phụ cận đều sụp đổ, đại địa cũng muốn lật bay một tầng.
"Vệ Thánh Tâm... Họ Vệ, chẳng lẽ là hậu duệ của vị Võ Thánh kia?" Nhiếp Ngột đứng từ rất xa quan sát hồi giao chiến của song phương, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Phải biết rằng, trong các thế lực tà tông ma môn chỉ sinh ra được một vài vị Võ Thánh, cho nên Nhiếp Ngột có thể dễ dàng đoán ra thân phận của Vệ Thánh Tâm là hậu duệ chuyển thế hoặc huyết mạch phản tổ của vị Võ Thánh đáng sợ nào!
"Nàng kia là ai? Có mang Thần Chủng trong người, lại điều khiển nó tương đối hoàn mỹ... Ngay cả không gian cũng có thể đông lại! Chẳng lẽ nàng ấy cũng là một vị Võ Thánh chuyển thế nào đó?"
Nhưng khiến cho Nhiếp Ngột có chút tò mò, lại là thân phận của Cơ Tuyết Tiêu.
Nàng có Thần Chủng trong người, lại vận dụng thần thông bên trong vô cùng hoàn mỹ, khả năng cao cũng là Võ Thánh chuyển thế.
Hiện giờ, một hồi Đại Triều Tịch linh khí chưa từng có từ trước đến nay hung hăng đột kích, thiên địa rơi vào náo động, khiến cho những vị Thần Tử, Võ Thánh chuyển thế khó có thể nhìn thấy lúc bình thường, đều sinh ra trong cùng một thời đại.
Không khó để hiểu được, cục diện trước mắt là loạn thế cũng là thịnh thế!
Loạn thế với kẻ yếu còn thịnh thế dành cho kẻ mạnh!
"Làm sao bây giờ... Ta có nên đi tới hỗ trợ hay không?" Phía trên Thiên Chu, thập tam Hoàng tử đang không ngừng do dự.
Gã thấy được Cổ Liệt đang liều chết đại chiến cùng Tô Trường Không, gã cũng có tâm đi lên xuất lực, nhưng lúc trước, gã lại liên tục nhìn thấy nhóm cao thủ Ba Thần, Ba Dực, Huyền âm yêu nữ đều chết dưới đao hồn của Tô Trường Không…
Nếu gã đi lên, rất có khả năng cũng tử vong!
Thập tam Hoàng tử rất yêu quý sinh mệnh của chính mình.
Một binh sĩ mặc ngân giáp đứng bên cạnh gã nghe vậy, vội vàng nói: "Thập tam Hoàng tử, ngài không thể mạo hiểm, ngài là nhi tử của Thiên Thần, nếu có chuyện không hay xảy ra, nhóm chúng thần có muôn lần chết cũng khó có thể chuộc tội được. Ngài hãy tin tưởng Cổ Liệt thần tướng... Có thể chém giết Đao Vô Phong kia!"
Đám binh sĩ Thiên Thần Hoàng triều này không hề muốn để thập tam Hoàng tử đi lên mạo hiểm. Nếu gã thực sự gặp chuyện không hay, tất cả bọn họ đều phải chôn cùng.
"Ừm." Thập tam Hoàng tử nghe lời khuyên can, lập tức lộ ra dáng vẻ vô cùng miễn cưỡng gật gật đầu.
Lại nói, gã vốn lớn lên từ trong cẩm y ngọc thực, thân phận vô cùng tôn quý, căn bản không cần phải chen chân vào hồi huyết chiến ngươi chết ta sống này.
Lúc trước, gã kiêu ngạo cuồng vọng, là bởi vì bản thân có đủ lực lượng, chứ hoàn toàn không phải đầu óc ngu ngốc đến mức không biết sống chết.
"Đao Vô Phong này là tình huống gì đây? Hắn có thương tích trong người, lại vẫn một mực liên tục công kích như không hề bị ảnh hưởng. Hơn nữa, rõ ràng hắn đã chiến đấu cường độ cao từ đầu đến giờ, theo lý một thân chân khí phải hao tổn không ít, nhưng tới tận lúc này công lực vẫn sâu không thấy đáy, vẫn có thế đánh ra một lần lại một lần sát chiêu cuồng mãnh như thế, nhưng không có chút dấu hiệu suy kiệt nào?" Mà trong lòng Cổ Liệt đang giao chiến cùng Tô Trường Không, lại càng ngày càng nặng nề.
Công lực của Tô Trường Không hùng hậu, sâu không thấy đáy, mỗi một đòn công kích đều khủng bố vô cùng, cần lão phải toàn lực phản ứng, mới có thể ngăn cản được.
Đương nhiên Cổ Liệt không biết, lúc trước, khi còn ở bên trong Thiên Long động thiên, Tô Trường Không đã luyện hóa thật nhiều Tiên Thiên chi khí có chứa long khí, hiện giờ trong đan điền của hắn có tổng cộng là 50 giọt Huyền Quy chân nguyên, đánh đến lúc này, hắn mới chỉ dùng có một nửa mà thôi.
Năng lực tác chiến liên tục dẻo dai vượt quá những gì người bình thường có thể tưởng tượng được!
Không chỉ như vậy, đao hồn của Tô Trường Không lại không ngừng xoay tròn, cắt xén, lưu lại từng đường khe hở tối đen trong không khí, mau lẹ, linh động, vô kiên bất tồi.
"Xuy!"
Đùi phải của Cổ Liệt bị đao hồn cắt tới, kim quang bao phủ bên ngoài thân thể lão chợt lóe, cứng rắn hắt nó văng ra, nhìn như không bị tổn thương, kì thực để làm được như vậy, chân khí của Cổ Liệt phải tiêu hao rất nhiều.
Phải biết rằng, Kim Giáp Thần Đạo Công của lão vốn là tuyệt học được Thiên Thần truyền thụ, cho phép võ giả nắm giữ nó có một tầng phòng ngự vô góc chết.
Cổ Liệt đã tu luyện môn công pháp này đến cấp bậc ngụy thần thông, có thể nói trước khi chân khí hao hết, ngoại vật khó có thể làm nó dao động mảy may, hồn viên nhất thể.
Nhưng độ sắc bén trên đao hồn của Tô Trường Không, lại khiến cho chân khí của lão tiêu hao như đập nước tháo cống, căn bản không kiên trì được bao lâu!
Trong khi ấy, đám người Thập tam Hoàng tử lại một mực ở phía xa xa khoanh tay đứng nhìn, không có một chút ý định đến trợ giúp lão, khiến cho lão tức đến đắng lòng.