Trong lòng Thiên Thi lão nhân thầm giãy giụa, lão đang do dự, chưa biết bản thân có nên tham dự vây công Tô Trường Không hay không.
Nếu lão không ra tay, thì chờ đến khi đám người Cổ Liệt, Ma Quân Lâm kia bắt được Tô Trường Không, gần như cơ hội lấy được Thiên Long Chiến Khôi của lão là bằng không.
Còn nếu tham dự vây công, lão cũng có thể mượn chuyện này để đòi phân chia chiến lợi phẩm.
Nhưng bản thân Thiên Thi lão nhân và Ma Quân Lâm kia có đại cừu, đối phương đã diệt cả hang ổ của lão, nếu bảo phải liên thủ cũng kẻ này, Thiên Thi lão nhân cũng cảm thấy vô cùng chán ghét, khó chịu.
Về phần gia nhập vào vòng chiến, trợ giúp Tô Trường Không nghênh địch... Chuyện này lại cực kỳ nguy hiểm!
Phải biết rằng, lão ở bên ngoài chờ đợi suốt hai tháng, đã mơ hồ cảm nhận được vẫn còn cường giả khác đang rình rập quanh đây, nghĩa là địch nhân của Tô Trường Không không chỉ dừng lại ở đám người Ma Quân Lâm.
Và một khi lão ra tay giúp Tô Trường Không nghênh địch, làm không tốt sẽ ném cả bản thân mình vào!
Đến đây, bỗng dưng trong đầu Thiên Thi lão nhân hiện lên khung cảnh Tô Trường Không chém giết Huyền Minh thượng nhân, đánh tan Ma Quân Lâm.
Sau đó, lão lại cho rằng có lẽ Tô Trường Không thật sự có thể sáng tạo kỳ tích…
Tới cuối cùng, Thiên Thi lão nhân đã đưa ra quyết định, sẽ trợ giúp Tô Trường Không, nhưng không phải là trực tiếp gia nhập vào vòng chiến, mà là vây Nguỵ cứu Triệu!
Thập tam Hoàng tử này là Hoàng tử của Thiên Thần Hoàng triều, nếu lão có thể bắt thập tam Hoàng tử, sẽ mượn dùng đối phương để uy hiếp Cổ Liệt, thực lực của Cổ Liệt vô cùng mạnh mẽ, nếu lão có thể uy hiếp được kẻ này, coi như đã giải quyết được một tên cường địch cho Tô Trường Không, lại không cần trực tiếp nhúng tay vào bên trong loạn chiến.
Hơn nữa, làm như vậy, một khi tình huống không ổn, lão cũng có thể đúng lúc bứt người trở ra.
"Đao huynh, lão hủ giúp ngươi một phen, ngươi cố gắng chống đỡ nhé!" Trong đôi mắt màu xám của Thiên Thi lão nhân lóe lên quang mang giống như dã thú, một đôi móng tay y hệt móng vuốt vươn tới, như từng lưỡi dao sắc bén. Lão hét lớn, rồi trực tiếp bổ nhào về phía thập tam Hoàng tử.
Chỉ cần bắt được thập tam Hoàng tử, có thể bức bách khiến cho Cổ Liệt phải từ bỏ vây công Tô Trường Không, coi như lão đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chờ sau này cũng tiện đưa ra yêu cầu tác muốn Thiên Long Chiến Khôi trong tay Tô Trường Không.
Thiên Thi lão nhân đã trao đổi qua lại vài lần với Tô Trường Không, cũng biết người này ân oán rõ ràng.
Đương nhiên... Hết thảy mọi chuyện đều phải dựa trên điều kiện tiên quyết là Tô Trường Không thật sự có thể chiến thắng tất cả cường địch, thành công thoát thân!
"Lão đông tây! Bổn hoàng tử muốn chém cái đầu của ngươi xuống!" Thập tam Hoàng tử kinh nộ đan xen, lập tức vung thần kiếm màu vàng trong tay lên, đón đánh Thiên Thi lão nhân.
"Bắt hắn!"
Mà ngay lúc ấy, ở phía trên Thiên Chu, mỗi người trong số gần trăm hộ vệ còn lại, đều là thành viên tinh nhuệ của Thiên Thần Hoàng triều, cả đám bọn họ cũng nhanh chóng tạo thành chiến trận, khí tức kết nối, cùng lao tới vây công Thiên Thi lão nhân.
"Đang đang đang!"
Bộ thân thể cương thi của Thiên Thi lão nhân vốn cương cân thiết cốt, có thể ngạnh kháng đao kiếm trảm đánh, lập tức phát ra từng chuỗi âm thanh sắt thép va chạm vào nhau.
Lão quyết tâm chỉ công không thủ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thập tam Hoàng tử, cố gắng bắt được gã trong khoảng thời gian ngắn nhất!
Cổ Liệt cũng nhận ra tình huống của thập tam Hoàng tử bên kia, nhưng vào thời điểm này, lão cũng bất chấp quan tâm tới những chuyện khác, hơn nữa với thực lực của thập tam Hoàng tử, chống đỡ một đoạn thời gian hẳn là không thành vấn đề, chờ sau khi lão giải quyết xong vấn đề của Tô Trường Không bên này lại nói sau.
Kỳ thực, Cổ Liệt cũng không cho rằng Thiên Thi lão nhân thực sự gan đến mức dám làm thương tổn tới tánh mạng của thập tam Hoàng tử.
Gã chính là thân tôn tử của Võ Thánh, nhi tử của Thiên Thần thượng tam quốc đó!
"Phải vận dụng đao hồn ..." Trong lòng Tô Trường Không trở nên cực kỳ ngưng trọng, từ sâu trong đáy mắt hắn hiện lên một mảnh sát ý.
Tình thế hiện giờ, hắn phải lấy một địch nhiều, mà tất cả địch nhân lại là Tiên Thiên Đại Tông Sư đã tu thành ngụy thần thông. Đúng là cuộc chiến này có chút miễn cưỡng, từng chuỗi công kích kéo dài không dứt, khiến cho hắn không đủ thời gian thi triển Phong Lôi Tiễn Thuật…
Thoáng cân nhắc một chút, Tô Trường Không cảm thấy bản thân chỉ có thể vận dụng sát chiêu, con bài chưa lật, để xoay chuyển chiến cuộc!
"Đao Vô Phong, chớ có trách ta lấy oán trả ơn! Đã cho ngươi cơ hội rồi!" Sắc mặt Ba Dực vô cùng dữ tợn, thân hình khôi ngô giống như một con hung thú, một đôi bàn tay to vươn tới, từ sau lưng chụp vào xương sống của Tô Trường Không.
Đầu ngón tay sắc nhọn được bao quanh bởi lực lượng hùng hậu.
Hai huynh đệ Ba Dực, Ba Thần từng ăn thịt Chân Thú, sau đó còn được loại bảo vật này thay đổi thể chất, lại cộng thêm quá trình chuyên tu công pháp luyện thể, cho nên điểm mạnh nhất của bọn họ chính là thân thể, gần như có thể ngạnh kháng trực diện toàn bộ những loại công kích cấp chuẩn thần thông.
Dù lúc trước, Tô Trường Không đã cứu Ba Dực, nhưng bọn họ cũng trả tiền thù lao rồi, bởi vậy hiện giờ ra tay tuyệt không lưu tình, cũng muốn chia một chén canh.
Tô Trường Không quay phắt đầu lại, hai mắt lạnh lùng giống như đang nhìn người chết.
Hắn muốn giết Ba Dực, Ba Thần này trước, hai kẻ này có thể phách dũng mãnh sánh ngang cùng hung thú, nhưng phương diện khác lại rất yếu, là đối tượng dễ giết nhất trong đám người này!
“Hả? Mau lui lại!" Bàn tay Ba Dực đã chạm vào lưng Tô Trường Không, nhưng ngay một khắc ấy, bỗng nhiên tóc gáy gã dựng thẳng đứng lên.
Bằng vào trực giác còn nhạy bén hơn dã thú, gã cảm nhận được một loại nguy hiểm cực độ, ngay cả trái tim đang đập cũng không khỏi ngưng lại. Tình huống này khiến con ngươi trong hốc mắt gã co rút lại.
Tuy Ba Dực không biết nguy hiểm nọ đến từ nơi nào, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng bản năng của chính mình, rồi mau chóng muốn thoát thân.
Nhưng... Đã chậm!
"Hưu!"
Cùng lúc ấy, có một điểm hàn quang nở rộ ngay tại mi tâm của Tô Trường Không.
Giây tiếp theo, một thanh trường đao với tạo hình phong cách cổ xưa, nguyên thủy, thoạt nhìn bình thường không có gì kỳ lạ, chợt trống rỗng hiện ra, rồi trực tiếp bắn tới.
Nơi thanh đao nọ đi qua, rõ ràng là vô thanh vô tức, nhưng trong hư không lại xuất hiện một vết rách thật sâu, đánh thẳng về phía Ba Dực đang vội vàng rút lui!
"Ngăn cản!"
Ba Dực phản ứng rất nhanh, trên trán nổi đầy gân xanh, khí huyết toàn thân sôi sục, nhuộm lên làn da một tầng màu đỏ đậm, tựa như có liệt diễm đang hừng hực thiêu đốt bên trong. Một đôi bàn tay to của gã dùng sức vồ tới, chụp vào thanh trường đao đang chém tới kia.
"Phốc!"
Nhưng ngay một khắc khi bàn tay chạm vào lưỡi đao nọ, Ba Dực chợt ngây ngẩn cả người. Bởi vì bộ thân thể vốn là bản lĩnh kiêu ngạo của gã, bởi vì mười ngón trên bàn tay có thể đối cứng với chuẩn thần thông của gã, lại trở nên yếu ớt như đậu hũ, bị chặt đứt tận gốc, rồi nhanh chóng bị ném tung lên!