Tô Trường Không rình mò được thần thông của tổ tiên Võ Thánh La gia thông qua viên Huyết Thần Chủng nọ, lại lĩnh ngộ được kỹ xảo chuyển hóa âm dương này, thực sự đã đạt được lợi ích không cạn!
Chẳng những hắn đã thành công thúc đẩy Phong Lôi Tiễn Thuật đi đến cảnh giới Tiễn Hóa Nhật Nguyệt, còn nắm giữ kỹ xảo chuyển hóa âm dương nhị khí của bản thân thành phong lôi, một khi dung nhập loại kỹ xảo này vào bên trong võ công hiện có của hắn, cũng có thể khiến cho độ huyền diệu, cũng như uy năng của chúng tăng lên thêm một bước!
“Cơ Tuyết Tiêu kia có thể hóa linh khí thành bông tuyết, xem ra nàng cũng nắm giữ năng lực cùng loại." Tô Trường Không thầm nói trong lòng.
Hắn lại nhớ tới tình huống gặp mặt Cơ Tuyết Tiêu lúc trước. Nàng có thể vận dụng linh khí hóa thành bông tuyết, hiển nhiên đây cũng là một trong những kỹ xảo lĩnh ngộ được từ phương diện chuyển hóa âm Dương Ngũ Hành.
"Chờ thêm vài ngày nữa, làm quen với năng lực ta vừa lĩnh ngộ một chút, lại giao Huyết Thần Chủng cho nàng." Mà Tô Trường Không cũng không định vỗ béo bản thân nhờ nuốt lời.
Đối với Tô Trường Không ở hiện giờ, đúng viên Huyết Thần Chủng này chẳng còn một chút tác dụng gì nữa, mà trước đó, nếu không phải Cơ Tuyết Tiêu kịp thời đóng băng Huyết Thần Chủng, khẳng định là nó sẽ trực tiếp nổ tung, sụp đổ, vừa hiển nhiên, đến lúc ấy, Tô Trường Không cũng không thể có thu hoạch nhường này.
Theo hai người bọn họ ước định với nhau, Tô Trường Không sẽ cần Huyết Thần Chủng về nghiên cứu trước, nghiên cứu xong lại giao cho nàng.
Đương nhiên hắn còn chưa tồi tệ đến mức nói mà chẳng giữ lời.
"Chuyển hóa âm dương thành phong lôi, sau đó dung nhập vào bên trong đao pháp..."
Tô Trường Không lại tiếp tục ở hậu sơn, không ngừng tập luyện để quen thuộc với kỹ xảo mới, cũng từng bước kết hợp kỹ xảo huyền diệu chuyển hóa âm dương thành phong lôi cùng võ công của bản thân.
Loại kỹ xảo này có thể khiến cho sát chiêu của hắn càng thêm mạnh, biến hóa càng thêm nhiều, không khoa trương khi nói, chiêu thức đã đạt được biến hóa về chất, mang đến cho hắn thu hoạch thật lớn!
Nửa tháng sau, Tô Trường Không đã hoàn toàn quen thuộc với năng lực mới này rồi.
Một lần bế quan này đã kéo dài hơn ba tháng, và ngoại trừ lĩnh ngộ chuyển hóa âm dương, thúc đẩy Phong Lôi Tiễn Thuật lên đến thập nhất cảnh, Huyền Quy chân nguyên trong đan điền của hắn, cũng tăng trưởng tới 13 giọt rồi!
Hiện giờ không đến một tháng, 100 Tiên Thiên võ giả Linh Đạo tông kia, cũng có thể cung cấp cho Tô Trường Không 1 giọt Huyền Quy chân nguyên, tốc độ này sẽ càng lúc càng nhanh, hoàn toàn không uổng phí hắn bỏ ra tinh lực không nhỏ để bồi dưỡng bọn họ.
"Đi ra ngoài một chuyến, để Cơ Tuyết Tiêu kia tới lấy Huyết Thần Chủng." Tô Trường Không cũng không quên dự định lúc trước.
Hắn lập tức nhảy lên không trung, cùng lúc ấy hư ảnh bạch hạc ngưng tụ giữa bầu trời, nhanh chóng chở hắn bay về phía xa xa.
Bạch hạc thuận gió mà đi, như đã trốn vào trong gió. Từ sau khi hắn dung nhập biến hóa 'Phong' vào chiêu thức này, tốc độ thường quy của nó đã tăng lên rõ rệt, nhanh hơn một bậc thang, có thể vượt qua ngàn dặm xa xôi chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn!
Tô Trường Không đi tới vị trí cách Đại Viêm thành mấy trăm dặm có dư, mới lấy ra mảnh Băng Tuyết Diệp kia từ bên trong Thư Hương đại.
Lại nói, trước khi rời đi, Cơ Tuyết Tiêu đã cho Tô Trường Không một mảnh Băng Tuyết Diệp, chỉ cần bóp nát nó, nàng sẽ có cảm ứng, rồi nhanh chóng tới nơi.
"Ca sát!"
Bàn tay Tô Trường Không thoáng dùng sức bóp một cái, Băng Tuyết Diệp bị hắn bóp vỡ thành bông tuyết, rơi rụng từ bàn tay ra khắp đại địa.
Hết thảy những gì cần làm, hắn đều làm cả, sau đó, chỉ có thể lặng lẽ đứng chờ .
"Đến rồi."
Không khiến cho Tô Trường Không chờ đợi lâu lắm, không đến một canh giờ sau, hắn nhìn về phía cách đó không xa, một luồng băng phong lạnh lùng gào thét lao đến, bên trong băng phong là một bóng dáng thướt tha tựa như băng tuyết điêu khắc mà thành.
Người nọ đúng là Cơ Tuyết Tiêu.
"Nhanh như vậy đã nghiên cứu xong rồi sao?" Cơ Tuyết Tiêu thoáng chút kinh ngạc, Tô Trường Không đạt được Huyết Thần Chủng chỉ chừng ba tháng sau, tựa như đã không còn hứng thú với Huyết Thần Chủng rồi.
"Ừm, dựa theo ước định, Huyết Thần Chủng này về ngươi." Tô Trường Không gật gật đầu.
Hắn cũng không nhiều lời, đã giao Huyết Thần Chủng cho Cơ Tuyết Tiêu.
Huyết Thần Chủng này được luyện chế từ lượng lớn máu thịt, huyết mạch của tộc nhân bên trong thế gia huyết mạch, bởi vậy kết cấu bên trong vô cùng không ổn định, người ngoài căn bản không thể vận dụng thần thông trong đó, để tiến hành luyện hóa, một khi va chạm, nhất định sẽ băng giải.
Hơn nữa dù có thể luyện hóa, Tô Trường Không cũng không lựa chọn luyện hóa!
Mà Cơ Tuyết Tiêu muốn Huyết Thần Chủng này, cũng chỉ vẻn vẹn là muốn ra tay trên viên Huyết Thần Chủng này, nhìn xem có thể tìm được bóng dáng của người Cổ Ma tông đã truyền bá phương pháp luyện chế Huyết Thần Chủng kia hay không thôi.
"Đa tạ , Tuyết Tiêu nợ ngươi một cái nhân tình, nếu trong phạm vi khả năng, sẽ không chối từ, nếu ngươi có chuyện cần ta hỗ trợ, cứ bóp nát mảnh Băng Tuyết Diệp này, ta sẽ mau chóng đi tới."
Huyết Thần Chủng tới tay, Cơ Tuyết Tiêu nói câu tạ ơn, sau đó, băng tuyết ngưng tụ giữa bàn tay cô, nhanh chóng hóa thành một mảnh Băng Tuyết Diệp, được lực lượng vô hình đưa tới trên tay Tô Trường Không.
"Được." Tô Trường Không tiếp được chiếc lá nọ, khẽ gật đầu.
Lúc trước, Cơ Tuyết Tiêu từng nói nếu hắn đưa Huyết Thần Chủng này cho nàng, coi như nàng đã thiếu hắn một cái nhân tình.
Cơ Tuyết Tiêu này thực lực sâu không lường được, khả năng cao là không dưới hắn, có lẽ đến một lúc nào đó, chiếc lá này sẽ có tác dụng!
Đôi bên nói chuyện với nhau xong, Cơ Tuyết Tiêu nhanh chóng thu hồi Huyết Thần Chủng, sau đó xoay người rời đi.
"Đi rồi." Tô Trường Không thu hồi ánh mắt, lại nhanh chóng quay về Linh Đạo tông.
Nhưng lần này, hắn cưỡi lên lưng bạch hạc, lại không vội vã chạy đi, chỉ bay tà tà, thưởng thức phong cảnh ven đường.
Bỗng nhiên ánh mắt Tô Trường Không khẽ động, ở bên trong cảm nhận của hắn, từ phía xa xa có một luồng khí tức tà ác, âm lãnh đang lao nhanh về phía hắn.
"Là ai? Đang chạy về phía ta sao?" Tô Trường Không lập tức nhíu mày, trong lòng âm thầm cảnh giác, nhưng theo khí tức kia tới gần, bỗng nhiên hắn lại có cảm giác khí tức này có một chút quen thuộc!
Lúc này, ở bên trong tầng mây cách đó chừng mấy trăm dặm có dư, một cái bóng màu xám đang cẩn thận từng li từng tí phi hành tới.
Đây là một lão giả áo xám, gương mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt mờ nhạt, đúng là Thiên Thi lão nhân của Thiên Thi môn!
Chỉ là lúc này tình huống của Thiên Thi lão nhân không được tốt lắm, trên người lão xuất hiện đầy những miệng vết thương to to nhỏ nhỏ, nhất là trên ngực, đã bị xỏ xuyên qua tạo thành một lỗ máu có kích cỡ bằng nắm tay, tổn thương đánh thẳng vào trái tim.
Đổi lại là người khác, một khi chịu loại thương tích này đã sớm chết từ lâu.
"Đáng chết... Ma Quân Lâm đáng chết! Trong tương lai, lão hủ nhất định phải hút khô huyết dịch của ngươi, luyện thành thi khôi, khiến cho ngươi trọn đời không được siêu sinh!" Trong mắt Thiên Thi lão nhân lóe ra hung quang, miệng vết thương trên người không hề chảy ra huyết dịch.
Lão đã chuyển hóa cơ thể mình thành thân thể cương thi, chỉ còn đầu là nơi yếu hại, nhưng tình huống lần này cũng khiến lão bị thương không nhẹ, trong lòng âm thầm tức giận.