Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 880 - Ném Chuột Sợ Vỡ Đồ!




Tô Trường Không nắm đao bằng cả hai tay, hàn mang lạnh như băng lóe sáng trong mắt, đao hồn vù vù reo trong thức hải, một luồng lực lượng phát ra từ linh hồn ngưng tụ phía trên một đao này, đao khí lạnh lùng và địa hỏa nóng rực đan xen vào nhau, kết hợp cùng một chỗ, hung hăng chém xuống cái đầu bên dưới!

Một đao này cũng được Huyền Quy chân nguyên gia trì, chân nguyên tràn ngập, cương phong thét gào, giống như lưỡi đao sắc có thể chém nát bầu trời, không thể kháng cự.

"Ngăn... Ngăn cản!"

Ngay khoảnh khắc sinh tử, Bàng Thắng Vũ điên cuồng rít gào trong lòng, nỗ lực ngưng tụ lực lượng, vội vàng đưa một cánh tay tráng kiện ra chắn trước người, muốn ngăn cản một đao của Tô Trường Không.

"Phốc!"

Lưỡi đao không hề ngừng lại, vừa chạm tới đã chém nát cánh tay tráng kiện của Bàng Thắng Vũ, cả xương cốt cứng rắn bên trong cũng bị chặt đứt, chờ đến khi lưỡi đao phập thẳng vào khối xương sọ cứng nhất trên đầu đối phương, năng lượng bên trong mới hao hết.

Bộ ma khu tràn ngập yêu lực, lại trải qua máu của Yêu Ma Vương Giả rèn luyện của Bàng Thắng Vũ này, cũng khó mà chống đỡ nổi đao hồn vô kiên bất tồi của Tô Trường Không, đó là chưa kể tới Huyền Quy chân nguyên hùng hậu được rót vào… Một đòn công kích mà có tới hai tầng bùng nổ!

"Cút!"

Trong mắt Tô Trường Không hiện lên một mảnh lệ khí.

Mắt thấy Bàng Thắng Vũ đã rơi vào bên trong nguy cơ sinh tử, có vài yêu võ giả cắn răng đánh tới, muốn tranh thủ cơ hội phản kích cho đối phương.

Những yêu võ giả này đều là tinh anh cấp bậc Tiên Thiên, nhưng ở trong mắt Tô Trường Không lại yếu ớt, nhỏ bé đến đáng thương.

Xuy!

Tô Trường Không vung trường đao trong tay lên, dưới ảnh hưởng của đao hồn gia trì, đao khí như gió bão thổi quét khắp nơi, ngang nhiên tàn sát bừa bãi.

Thân thể mấy yêu võ giả vừa lao đến lập tức như giấy mỏng bị xé toạc ra, tiếng kêu thảm thiết còn ngậm trong miệng, chưa kịp thốt lên đã chết không toàn thây tại chỗ.

"Đao Vô Phong này... Là Võ Thánh chân chính sao? Ngay cả phó hội chủ cũng không phải đối thủ của hắn!” Nhóm nhân vật cấp trưởng lão của Diệt Sinh hội như đám người Hạ Ngọc Thần, đều kinh hồn táng đảm, tim gan lạnh toát.

Dù bọn họ có tâm ra tay trợ giúp Bàng Thắng Vũ, nhưng lý trí lại ngăn cản bước chân bọn họ tới gần, trong lòng cả đám đều hiểu nếu có gan ra tay, khả năng cao là người không cứu được còn ném cả mạng mình vào!

"Chết!"

Tô Trường Không vừa tiện tay chém nát mấy yêu võ giả không biết sống chết kia, ngay tiếp đó, Viêm Ngục đao trong tay ngưng tụ đao hồn, chuẩn bị cho Bàng Thắng Vũ một kích cuối cùng, dùng một đao giết chết gã, báo thù cho Hồng Chấn Tượng, trợ giúp đối phương giải thoát khỏi đau thương.

"Hả?"

Nhưng Tô Trường Không mới chém ra được một nửa, đã cứng rắn dừng lại, trên mặt hắn không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, khó tin vô cùng.

Đơn giản là vào lúc này khí tức trên người Bàng Thắng Vũ chợt thay đổi, khí tức ban đầu vốn là phóng đãng bá đạo, như Ma Thần trên đời chợt nhanh chóng suy yếu, ngược lại khí tức bắt đầu có thêm một chút nhân loại.

Mà loại khí tức này lại khiến Tô Trường Không cảm thấy vô cùng quen thuộc, đúng là khí tức của Hồng Chấn Tượng!

Cho nên hắn phải vội vàng cứng rắn dừng lại một đao chuẩn bị chém chết Bàng Thắng Vũ kia.

Biểu cảm dữ tợn và điên cuồng trên gương mặt bị huyết dịch tràn ra nhuộm đỏ của Bàng Thắng Vũ cũng biến mất, ngược lại bỗng trở nên có chút suy yếu và mờ mịt.

Gã vừa trông thấy Tô Trường Không đang cầm trường đao trong tay, lăng không mà đứng, cũng như cảm nhận được khí tức trên người Tô Trường Không, lập tức cất lên giọng nói có chút khàn khàn, gian nan thốt ra một câu hỏi: "Tô... Tô lão đệ?"

"Hồng thống lĩnh?" Vẻ mặt Tô Trường Không cũng không khỏi rơi vào rung động.

Tựa như bộ thân thể vừa thuộc về Bàng Thắng Vũ trước mắt đã biến thành ý thức của Hồng Chấn Tượng làm chủ! Khí tức cũng thay đổi hoàn toàn!

"Giết... Giết ta..." Hồng Chấn Tượng có chút gian nan nói, trên mặt lộ rõ vẻ thống khổ và vặn vẹo.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt Hồng Chấn Tượng lại biến thành điên cuồng, dữ tợn, gã gầm nhẹ một tiếng: "Tô Thái Lai... Nếu ngươi giết ta... Hồng Chấn Tượng cũng phải chôn cùng!"

"Nghĩa là linh hồn và ý thức của Hồng Chấn Tượng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, chỉ bị Bàng Thắng Vũ áp chế gắt gao. Nay Bàng Thắng Vũ gặp phải nguy cơ sinh tử, mới buông lỏng một chút áp chế, để Hồng Chấn Tượng lộ ra bên ngoài, muốn làm ta sợ ném chuột vỡ đồ..."

Tô Trường Không cũng đại khái hiểu được tình huống trước mắt là gì.

Bàng Thắng Vũ có được yêu thuật 'Chuyển sinh', cùng loại với đoạt xá, nhưng ma diệt linh hồn, ý thức của nguyên chủ nhân thân thể nọ lại cần thời gian.

Bàng Thắng Vũ đã tiến hành mấy lần chuyển sinh, mà mỗi một lần chuyển sinh, linh hồn của gã đều chịu một chút tổn thương.

Bởi vậy sau khi gã cướp lấy thân thể Hồng Chấn Tượng, linh hồn của gã cũng bị hao tổn có chút nghiêm trọng, lại cộng thêm ý chí của Hồng Chấn Tượng rất cứng cỏi, dẫu liều mạng cũng muốn chống cự, bởi vậy, Bàng Thắng Vũ muốn hoàn toàn ma diệt, cắn nuốt đối phương cũng phải mất một đoạn thời gian khá dài.

Lại nói, Bàng Thắng Vũ chiếm cứ thân thể Hồng Chấn Tượng mới được mấy năm thời gian, còn chưa thể hoàn toàn cắn nuốt, ma diệt linh hồn, ý chí của Hồng Chấn Tượng, nhưng đã hoàn toàn áp chế được đối phương, không cho Hồng Chấn Tượng có một chút năng lực tự chủ nào.

Có thể nói, chuyện Hồng Chấn Tượng hoàn toàn tiêu vong chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Mà hiện giờ, khi đối mặt với tình thế hiểm nghèo, sắp bị Tô Trường Không chém chết, Bàng Thắng Vũ rơi vào đường cùng, trong lòng bỗng nảy ra ý định.

Gã biết Tô Trường Không có giao tình quá mệnh cùng Hồng Chấn Tượng, bởi vậy mới chủ động buông lỏng áp chế Hồng Chấn Tượng, khiến cho linh hồn, ý chí của đối phương đến chủ đạo thân thể, mục đích chính là làm cho Tô Trường Không sợ ném chuột vỡ đồ.

Nếu Tô Trường Không hạ tử thủ, gã phải chết, Hồng Chấn Tượng cũng phải chôn cùng!

Một chiêu này của Bàng Thắng Vũ đúng là hữu hiệu.

Tô Trường Không vốn cho rằng Hồng Chấn Tượng đã hoàn toàn tử vong , chỉ để lại một bộ xác rỗng bị người ta chiếm cứ, nhưng tới hôm nay, hắn lại biết linh hồn của Hồng Chấn Tượng vẫn chưa tiêu vong… Cũng có nghĩa là vẫn còn cứu được!

Nếu không thể cứu được Hồng Chấn Tượng, khẳng định là Tô Trường Không sẽ quả quyết vô tình chém giết Bàng Thắng Vũ đang chiếm lấy thân thể của đối phương, nhưng một khi đối phương còn có cứu, dù hy vọng không lớn, Tô Trường Không cũng phải cố hết sức nếm thử một phen!

"Đao hồn của ta có thể chém giết địch nhân trên cấp độ linh hồn, nói như vậy, ta có thể trực tiếp chém giết linh hồn Bàng Thắng Vũ hay không... Nếu làm được như vậy, tự nhiên cũng có thể cứu được Hồng Chấn Tượng."

Tô Trường Không vừa dùng Ma Viên Nhiếp Không giam cầm Bàng Thắng Vũ, trong đầu vừa nhanh chóng suy tư.

Trên lý thuyết, chỉ cần hắn có thể chém giết linh hồn Bàng Thắng Vũ, cũng tương đương với Hồng Chấn Tượng có thể một lần nữa đoạt lại quyền chủ đạo thân thể!

"Hắc hắc... Đao Vô Phong, linh hồn của ta đã dây dưa thành một cùng linh hồn của Hồng Chấn Tượng, nếu ngươi muốn vận dụng đao hồn, khẳng định sẽ chém lầm vào hắn!" Bàng Thắng Vũ hắc hắc cười lạnh, tựa như gã đã biết trước dự tính của Tô Trường Không, mới lập tức mở miệng nói, phòng ngừa Tô Trường Không thực sự dùng đao hồn đến chém giết linh hồn của gã.