"Hưu!"
Tô Trường Không thi triển thân pháp Lộc Hí, trực tiếp tiến lên một bước, súc địa thành thốn, chỉ trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ, khiến cho một chưởng của Hoàng Kinh Sa đánh thẳng vào không khí, gây ra từng đợt gió rít giữa hư không, nhưng chẳng mảy may chạm được tới người hắn.
"Không tốt!"
Con ngươi Hoàng Kinh Sa co rút lại, gã có cảm giác từ sau gáy vừa truyền đến một luồng hàn ý lạnh như băng, nhưng bản thân gã lại khó có thể phản kháng được.
"Phốc!"
Trong tiếng xé rách vang lên, Tô Trường Không chém ra một luồng chưởng đao, sắc bén tới mức chém sắt như chém bùn. Và không một chút trì hoãn, cái đầu của Hoàng Kinh Sa đã bị ném lên cao cao, lìa ngay khỏi cổ, lăn lộn vài vòng trên mặt đất mới ngừng lại được.
Hoàng Kinh Sa nằm mơ cũng không nghĩ đến, bản thân gã cực kỳ tự tin cho rằng, kể cả khi phải đối mặt với Ngũ Khí Tông Sư, mình cũng có lực chiến một trận, nhưng gã tuyệt đối không thể ngờ đến, bản thân sẽ bị một thanh niên mặc hắc y không biết thân phận chém bay đầu dễ dàng như lấy đồ trong túi.
"Tông chủ... Tông chủ đã chết rồi?" Có thủ vệ trong đại điện vẫn còn ngơ ngác dũ đã tận mắt chứng kiến một màn này.
Cũng chẳng trách được bọn họ, hết thảy những chuyện này phát sinh quá nhanh, từ khi Tô Trường Không hiện thân đến lúc hắn tháo xuống cái đầu của Hoàng Kinh Sa, đều giống như ảo giác, khiến cho bọn họ không ngừng hoài nghi có mình đang nằm mơ hay không!
"Tới vị trí linh mạch của Hoàng Tuyền đảo, cô đọng Tiên Thiên chi khí thôi."
Tô Trường Không tiện tay tinh luyện ra một luồng Tiên Thiên chi khí từ trong thi thể của Hoàng Kinh Sa, sau đó không chút dây dưa, hắn lập tức đi đến vị trí của linh mạch Hoàng Tuyền đảo, nếu có người dám ngăn trở, trực tiếp kích sát!
"Đang đang đang!"
Tiếng chuông reo chói tai vang vọng khắp Hoàng Tuyền tông, bên trong Hoàng Tuyền tông là một mảnh hỗn loạn, có người vừa xâm lấn giết chết tông chủ Hoàng Kinh Sa rồi
"Người có thể dễ dàng chém giết tông chủ như thế... Còn có thể vô thanh vô tức lẻn vào trong Hoàng Tuyền tông, đây là cao thủ đáng sợ bậc nào?" Một đám trưởng lão trong tông đều sợ hết hồn hết vía, gần như đằng kia không truyền tới bất cứ động tĩnh giao thủ gì, vậy mà Hoàng Kinh Sa đã chết, chỉ cần nghĩ cũng biết người tới cực kỳ bất phàm, căn bản là tồn tại vượt qua phạm trù bọn họ có thể ứng phó được!
Tô Trường Không cũng chẳng quan tâm tới đám người kia, trong lòng hắn đang suy tính: "Chắc hẳn linh mạch của Hoàng Tuyền tông đủ trữ lượng để cô đọng chừng một, hai trăm luồng Tiên Thiên chi khí, con số này coi như đủ rồi!"
Rất nhanh Tô Trường Không đã bắt đầu rút thiên địa linh khí từ bên trong linh mạch của Hoàng Tuyền tông. Nhưng một đám đông võ giả, trưởng lão của Hoàng Tuyền tông chỉ dám đứng từ xa xa quan sát, không một ai dám tới gần. Trong lòng bọn họ có dự cảm, kẻ nào dám tới gần chắc chắn phải chết!
Sắc trời mờ tối, thời gian rạng sáng đã đến, thiên địa linh khí nồng hậu trên Hoàng Tuyền đảo đã trở nên cực kỳ mỏng manh.
"Không tệ! 200 luồng Tiên Thiên chi khí tới tay, tính cả số lượng lúc trước, tổng cộng có đủ 1000 luồng!" Trong lòng Tô Trường Không vô cùng vui sướng, lúc này bên trong Thư Hương đại của hắn, đã có 1000 luồng Tiên Thiên chi khí.
Chỉ bốn ngày ngắn ngủi, Tô Trường Không đã thu được 1000 luồng Tiên Thiên chi khí, nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế chỉ một mình hắn mới làm được loại chuyện này.
Không chỉ là thực lực, càng bởi vì Tô Trường Không có thể phi hành, có thể tới lui giữa các trụ sở của những thế lực tà tông ma môn kia chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn, khiến cho bọn họ không đủ thời gian làm ra phản ứng hay chuẩn bị ứng phó!
Dẫn tới kết quả là linh mạch của bốn tà tông ma môn truyền thừa đã lâu, đều bị Tô Trường Không hút cạn, muốn một lần nữa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, phải cần ít nhất là mấy trăm đến gần ngàn năm.
Dựa trên những cơ sở đó, mới đổi lại được số lượng Tiên Thiên chi khí nhiều tới cỡ này!
Phải biết rằng, phần lớn những nhị tam lưu tông môn võ giả khác, dù hút cạn linh khí trong linh mạch của tông môn bọn họ, cũng chỉ cô đọng được ba, bốn mươi luồng Tiên Thiên chi khí mà thôi, tuyệt đối là loại chuyện tát ao bắt cá.
"Người nọ đã hủy linh mạch của Hoàng Tuyền tông chúng ta?"
"Thật hung ác tàn độc!"
Các trưởng lão Hoàng Tuyền tông cảm nhận được linh khí trên Hoàng Tuyền đảo đã trở nên mỏng manh không chịu nổi, sắc mặt cả đám đều trở nên cực kỳ khó coi, nhưng Tô Trường Không có thể dễ dàng chém giết tông chủ Hoàng Kinh Sa, bọn họ căn bản không có dũng khí lao lên liều mạng với hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn linh mạch của Hoàng Tuyền đảo dần dần mất đi linh khí.
"Ừm?" Tô Trường Không đang chuẩn bị hút nốt chỗ linh khí còn thừa lại linh mạch, đưa vào tinh luyện, bỗng nhiên giật mình, trong mắt hắn xẹt qua một chút kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
"Đó là cái gì? Thiệt nhiều phi điểu!"
“Trên lưng phi điểu có người!"
Nhóm võ giả Hoàng Tuyền tông đang đứng rất xa nơi này, cũng thấy được một màn kinh người kia.
Hiện giờ là lúc rạng sáng, một đàn phi điểu mênh mông đen kịt một mảnh, tựa như đám mây phủ kín bầu trời vừa xuất hiện, trên lưng đám phi điều này còn có hai người.
Một người trong đó mặc đạo bào màu nâu, tướng mạo anh tuấn, bên trong con mắt hẹp dài lộ ra một tia sắc lạnh.
Mà một người khác lại là lão giả gầy gò, thoạt nhìn dáng vẻ già nua nặng nề, yếu đuối.
Người tới đương nhiên là tông chủ Huyền Minh thượng nhân của Huyền Minh tông cùng với Thiên Thi lão nhân của Thiên Thi môn.
Hai người bọn họ đi một chuyến tới Huyết Ma môn trước, sau đó Thiên Thi lão nhân dựa vào một tia khí tức do Tô Trường Không lưu lại khi ra tay ở Huyết Ma môn, đã chỉ dẫn cho Huyền Minh thượng nhân một đường đuổi tới nơi này.
"Cao thủ!" Ánh mắt Tô Trường Không thoáng ngưng đọng lại.
Từ rất xa, hắn cũng có thể cảm nhận được lão giả sâu không lường được kia, bởi vì ngay cả hắn cũng không thể phát hiện được khí tức của đối phương.
Còn Huyền Minh thượng nhân, ở trong cảm nhận của Tô Trường Không, người này giống như một cái hắc động, muốn cắn nuốt hết thảy mọi thứ chung quanh.
"Chính là hắn... Kẻ cướp bóc linh đan điển tịch tông ta, còn đoạt lấy linh mạch trong Huyền Minh sơn!" Huyền Minh thượng nhân nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, trên mặt không chút cảm xúc, chỉ có bên trong đôi mắt hẹp dài kia lập tức lóe lên một tia sáng lạnh.
"Người trẻ tuổi này rất bất phàm! Linh mạch trên Hoàng Tuyền đảo của Hoàng Tuyền tông cũng gặp phải độc thủ của hắn rồi? Đây là loại thủ đoạn gì? Vốn không phải là trực tiếp chặt đứt, phá hư linh mạch..." Thiên Thi lão nhân lại cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Lão đã sống qua quãng thời gian quá mức dài dòng, và có rất ít người hoặc chuyện gì đó có thể khơi gợi nên lòng hiếu kỳ của lão.
Tô Trường Không cũng hiểu, hai người trước mắt này rất có khả năng là người của tà tông ma môn, nhưng hắn cũng không lập tức nảy sinh ý định chạy trốn, hắn cần biết hai người này làm cách nào để chuẩn xác tìm được vị trí của hắn như vậy.
Rõ ràng hắn phi hành thẳng một đường tới tận đây, vậy mà đối phương vẫn có thể lần theo dấu vết tìm đến?
Tô Trường Không cần làm rõ điểm này, nếu không chờ đến lúc bị đối phương tìm tới tận cửa, hắn lại rơi vào trạng thái không chút phòng bị nào!