Tới ngày thứ hai, Tô Trường Không vừa ép khô linh mạch bên trong Huyết Ma môn, lại tỏ ra khá vừa lòng gật đầu: "Không tồi... linh khí trong linh mạch của Huyết Ma môn này còn dồi dào hơn Huyền Minh tông, 300 luồng Tiên Thiên chi khí đã tới tay!"
Hắn vừa ra tay với hai thế lực của tà tông ma môn, đã mang về thu hoạch thật lớn, trên tay có hơn 600 luồng Tiên Thiên chi khí!
Chỉ cần đi một chuyến tới trụ sở của hai thế lực tà tông ma môn nữa, coi như mục tiêu ngàn luồng Tiên Thiên chi khí của hắn có thể đạt thành rồi.
Tới lúc này, coi như Tô Trường Không đã hiểu biết cực kỳ sâu sắc về hàm nghĩa của mấy chữ ‘sát nhân phóng hỏa kim yêu đái’ rồi!
Chỉ cần có thực lực, bất cứ tiền tài, bảo vật, tài nguyên, cái gì cũng có thể lấy được vào tay!
Tiếp đó, Tô Trường Không lại theo lệ thường quét sạch mọi thứ có giá trị tại Huyết Ma môn, linh dược, linh đan, linh thạch, bí tịch võ công… toàn bộ đóng gói mang đi.
Trong quá trình này, nếu có võ giả Huyết Ma môn xông lên ngăn trở, hiển nhiên cả đám đều bị Tô Trường Không không chút lưu tình trực tiếp giết chết!
"Nắm chặt thời gian... Kéo dài càng lâu càng không an toàn!" Tô Trường Không làm xong hết thảy những chuyện này, lại thản nhiên rời đi, đến mục tiêu kế tiếp.
...
Ngay lúc Tô Trường Không đang vội vã cướp bóc tà tông ma môn, một nam tử áo xám đang nhanh chóng lên đường tiến vào bên trong một ngọn núi hoang chung quanh không người, ngay cả hoa cỏ cây cối, phi cầm tẩu thú cũng khó có thể sinh tồn tại đây.
Người này đúng là trưởng lão của Huyền Minh tông, đã được phó tông chủ Phan Cao ra lệnh, đi đến U sơn này tìm kiếm Huyền Minh thượng nhân đang bế quan.
"Nơi này chính là U sơn? Thật tĩnh mịch... Thật hoang vắng..." Nam tử áo xám bước nhanh trên sơn đạo gập ghềnh, khẽ nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng cảm thấy nơi đây quá mức yên tĩnh, hoang vắng, ngay cả xà trùng hay bất cứ một con vật sống nào cũng không có.
Nam tử áo xám nọ không ngừng chạy đi tìm kiếm vị trí của Huyền Minh thượng nhân.
Lại nói, Huyền Minh thượng nhân vốn là tông chủ Huyền Minh tông, từ ba mươi năm về trước, gã đã một mình tới U sơn hiểm ác này bế quan, một mực không hỏi tới chuyện trong tông môn.
Kỳ thực, nam tử áo xám đi đến nơi này, trong lòng cũng thấp thỏm không yên, lỡ như Huyền Minh thượng nhân đã rời khỏi rồi, chẳng phải gã đi một chuyến vô ích sao?
"Ừm?" Nhưng đột nhiên, sắc mặt nam tử áo xám thay đổi.
Gã mới trông thấy hiện tượng lạ ở chỗ sâu trong U sơn, tựa như vừa có một con cự thú đang thổ tức, khiến đám mây mù trên bầu trời đều chịu ảnh hưởng mà quay cuồng không ngớt, lượng lớn linh khí cũng bị hút đi sạch sẽ, từng gốc cây cối đổ rạp xuống, y như đang quỳ bái!
"Không tốt!"
Mà chuyện tiếp theo mới càng khiến sắc mặt nam tử áo xám đại biến.
Vì dường như tồn tại mới thổ tức kia đã phát hiện ra gã. Ngay sau đó, một luồng lực hút đáng sợ bùng nổ, khiến nam tử áo xám không thể khống chế, hai chân gã lập tức bị nhấc bổng lên, rồi cứ thế lơ lửng phía trên mặt đất, bay vào chỗ sâu trong U sơn.
Cùng lúc ấy, huyết dịch, chân khí trong cơ thể gã đều bị mạnh mẽ hút ra ngoài, thống khổ đến mức cả thân thể cũng muốn rách toang ra, nhưng hết lần này tới lần khác cả người gã lại như bị điện giật, không thể tích tụ nổi một chút lực lượng phản kháng.
"Tông chủ! Là ta! Cam Phong!" Nam tử áo xám vội vàng liều mạng kêu lớn lên.
"Phù phù!" Ngay sau đó, lực hút nọ biến mất, nam tử áo xám đập thật mạnh xuống đất, xương mềm chân nhũn, nửa ngày không đứng dậy được.
"Cam Phong, không phải bổn tọa đã nói, đừng tới quấy rầy bổn tọa tu hành sao? Chẳng lẽ tông môn gặp chuyện gì rồi?" Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên.
Cam Phong vội vàng ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy phía trên một khối nham thạch ngay trước mắt gã, có một nam nhân mặc đạo bào mộc mạc đang khoanh chân ngồi.
Nam nhân mặc đạo bào này để chòm râu thật dài, hình thể khỏe khoắn, khuôn mặt anh tuấn, tuổi chừng ba mươi, chỉ duy nhất một đôi mắt hẹp dài, để lộ ra hàn mang nhiếp nhân tâm phách.
Càng khiến người ta giật mình là, ngay tại vị trí đan điền trên bụng nam nhân mặc đạo bào nọ, mơ hồ để lộ ra một viên đan hoàn màu đen có kích cỡ bằng đầu ngón tay cái.
Thoạt nhìn đan hoàn màu đen này cực nhỏ, nhưng lại mang tới cảm giác có thể bao dung vạn vật.
Cam Phong chỉ nhìn thoáng qua một chút thôi, thân hình cũng run lên, tựa như cả linh hồn đều muốn bay ra ngoài.
Nam nhân mặc đạo bào thấy vậy, ý niệm khẽ động, viên đan hoàn màu đen lộ ra trên bụng chợt chậm rãi biến mất, tiến vào đan điền bên trong cơ thể gã.
Lúc này, Cam Phong mới hồi phục lại tinh thần, thân thể gã run lên: "Thứ này... chẳng lẽ thứ này là Huyền Minh thần đan trong truyền thuyết? Tông chủ... đã luyện Huyền Minh Bí Điển đến cảnh giới đại thành viên mãn rồi?"
Sắc mặt Cam Phong hưng phấn đến đỏ bừng. Gã biết điều này có nghĩa cái gì.
Nghĩa là Huyền Minh thượng nhân đã thành công đột phá! Đã luyện Huyền Minh tông Huyền Minh Bí Điển đến đại thành viên mãn, phóng mắt nhìn khắp toàn bộ lịch sử của Huyền Minh tông, thành tựu này tuyệt đối có thể so sánh với khai sơn tổ sư của Huyền Minh tông bọn họ!
Hiển nhiên nam nhân mặc đạo bào này chính là tông chủ Huyền Minh thượng nhân của Huyền Minh tông đã bế quan tại U sơn này gần ba mươi năm, muốn tìm kiếm đột phá.
Lại nói, từ nhỏ Huyền Minh thượng nhân đã sở hữu thiên tư tuyệt thế, bất cứ võ công gì chỉ cần học sẽ nắm được, chỉ cần luyện sẽ tinh thông, được lão tông chủ kỳ vọng rất cao. Tính cách của người này luôn điệu thấp, một lòng tu luyện, luôn lấy mục tiêu phải vượt qua lịch đại tổ tiên để phấn đấu.
Mà sự thật cũng chứng minh Huyền Minh thượng nhân tuyệt đối là kỳ tài võ đạo!
Cam Phong bắt gặp một đôi con ngươi không nhìn ra tình cảm của Huyền Minh thượng nhân đang chăm chú nhìn gã, lập tức phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: "Tông chủ... Huyền Minh tông đã xảy ra chuyện, có một cao thủ không biết thân phận có tiễn thuật cực cao, cưỡi một con bạch hạc, ỷ vào lợi thế phi hành, đã bắn chết mười mấy, hai mươi Tiên Thiên võ giả của tông môn chúng ta. Chúng ta không thể làm gì hắn, đành phải tới tìm ngài."
"Cao thủ tiễn thuật cưỡi phi hành tọa kỵ?" Huyền Minh thượng nhân nhíu mày.
Vài năm gần đây thiên địa đại biến, làn sóng thủy triều muôn đời hiếm thấy đột kích, cho nên gã mới mượn tình huống này, muốn làm một lần hành động đột phá đến cảnh giới bản thân vẫn thiết tha mơ ước.
Nhưng trong suốt ba mươi năm qua, Huyền Minh tông chưa từng chịu bất cứ tai họa gì, lại gặp chuyện không may vào đúng lúc này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy tình huống không đồng bình thường.
"Việc này không đơn giản... Chúng ta đi về trước nhìn xem!" Tâm niệm trong đầu Huyền Minh thượng nhân thay đổi thật nhanh.
Ánh mắt gã vô cùng bình tĩnh, tựa như không quan tâm hơn thua.
Bởi vì bất kể địch nhân là ai, gã đều tin tưởng bản thân có thể dễ dàng trấn sát đối phương!
Đây là tự tin với thực lực của chính mình.
Bởi vì mục tiêu của gã vốn không dừng lại trên người một cao thủ Ngũ Khí Tông Sư bình thường. Hiện giờ bản thân đang ở bên trong một hồi thịnh thế ngàn năm khó gặp, chắc chắn phải nắm chặt thời cơ, ngược dòng lao tới, thành tựu cảnh giới Võ Thánh tối cao, siêu việt tiền nhân… Đó mới là mục tiêu của gã!