Hiển nhiên một hồi đại biến động sắp xảy đến…
Một vài tông môn, thế lực vốn không xuất thế đều đang rục rịch, lộ diện.
Và… rất có khả năng hồi đại biến động này sẽ có liên quan đến sự sống còn và kế tục của Đại Viêm hoàng triều.
Vốn dĩ không có Hoàng triều, quốc gia nào vĩnh thịnh không suy!
Đại Viêm hoàng triều cũng từng quật khởi, kiến quốc từ trong một hồi đại biến động như thế, bởi vậy, không một ai có thể nói trước, trong hồi biến động sắp xảy đến này, hoàng triều có bị người ta cướp đoạt hay không?
Mà Đoan Mộc Đào vốn đã nguyện trung thành với Đại Viêm Hoàng thất, chắc chắn không thể chỉ lo thân mình.
Cũng vì lẽ ấy, gã mới lựa chọn đưa nhi tử của mình rời xa nơi này, tránh để sự kiện sắp tới ảnh hưởng đến đối phương.
Đoan Mộc Đào cũng chỉ có thể hi vọng, với nội tình của Đại Viêm Hoàng thất có thể hiên ngang đứng vững giữa cơn sóng gió ngập trời này, và tiếp tục kéo dài đi xuống.
Tô Trường Không chờ cho đám người Đoan Mộc Đào rời đi, mới bước tới bên cạnh mấy người Hách Liên Nguyên, kiểm tra tình huống của bọn họ.
"Trong trái tim bọn họ đều có một cục máu tươi hình thành hạt giống, là thủ đoạn mà lão nhân mặc hắc bào kia gắn vào nơi này, dùng để điều khiển, kíp nổ bọn họ, chỉ cần loại bỏ nó đi, là được." Tô Trường Không tra xét kỹ càng một phen, mới phát hiện được điểm mấu chốt.
Hắn không chút do dự, trực tiếp dùng Thiên Tàm chân khí ngưng tụ thành Thiên Tàm Ti, bao vây hạt giống huyết dịch trong trái tim đám người Hách Liên Nguyên, rồi từng chút một, rút nó ra ngoài.
Làm xong hết thảy những chuyện này, Tô Trường Không lại dùng Thiên Tàm chân khí điều dưỡng thân thể đang suy yếu của bọn họ.
"Khụ khụ khụ..." Không bao lâu sau, trong tiếng ho khan liên tiếp, Hách Liên Nguyên, Càn Duệ, Sài Phi đều lần lượt tỉnh lại.
Vẻ mặt ba người đều có chút mờ mịt, nhưng ngay sau đó, dường như bọn họ đã nhớ lại tình huống trước khi bản thân mất đi ý thức, thân thể lập tức trở nên căng thẳng, lòng đầy cảnh giác lên.
"Tô trưởng lão!"
Nhưng rất nhanh, ba người đều thấy được Tô Trường Không đã khôi phục diện mạo vốn có, đang đứng ở cách đó không xa.
Ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Bọn họ vẫn còn nhớ lúc trước, khi đám người Tà Khôi tập kích Linh Đạo tông, bọn họ không địch lại đối phương, đã bị đám người nọ bắt sống, ngay cả Chu Lăng sơn linh mạch cũng bị Tà Khôi dùng một tấm phù triện thu đi.
Còn bản thân bọn họ lại bị lão nhân mặc hắc bào kia dùng bí thuật khống chế.
Mà hiện giờ Tô Trường Không lại xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ...
"Các ngươi tỉnh rồi? Yên tâm đi, mấy võ giả tà tông kia đã bị giải quyết rồi." Tô Trường Không mở miệng nói.
"Chuyện này... Chẳng lẽ Tô trưởng lão đã là Ngũ Khí Tông Sư?"
Tuy Tô Trường Không nói rất thản nhiên đơn giản, nhưng không thể nghi ngờ rằng, những lời nói ấy vừa rơi vào tai đã khiến đám người Hách Liên Nguyên kinh hãi không thôi.
Bọn họ đã tự mình nếm trải sự cường đại của đám võ giả tà tông kia, và tất cả đều hiểu, chỉ tùy tiện một người trong nhóm người kia cũng đủ thực lực để quét ngang bọn họ. Vậy mà những cường giả kia lại bị Tô Trường Không giải quyết rồi…
Theo suy nghĩ của đám người Hách Liên Nguyên, khả năng cao là Tô Trường Không đã trở thành Ngũ Khí Tông Sư, bằng không làm sao hắn có thể mạnh nhường ấy?
"Chúng ta trở về Linh Đạo tông trước đã, vừa đi vừa nói chuyện." Tô Trường Không nói với đám người Hách Liên Nguyên, hắn quyết định rời khỏi mảnh đất thị phi này trước đã.
Đương nhiên là đám người Hách Liên Nguyên liên tục gật đầu đồng ý.
"Đáng tiếc... Tôn Trì, An Hữu trưởng lão đã chết rồi..." Hách Liên Nguyên cũng thở dài nói.
Vừa nãy lão đã biết chuyện Tôn Trì, An Hữu chết không toàn thây, dù trong lòng bọn họ đầy bi thống, nhưng cũng hiểu Tô Trường Không có thể cứu ba người bọn họ đã là thần thông quảng đại lắm rồi...
Đoàn người quay về Linh Đạo tông trên Chu Lăng sơn.
Mấy ngày sau, bên trong một mảnh Linh Đạo tông rách nát, Hách Liên Nguyên có chút bi thống trong lòng, thê lương hét lên: "Linh Đạo tông rơi vào tay ta sẽ tận diệt sao?"
Những đệ tử kia còn dễ nói, chỉ cần triệu tập một phen, cũng có thể làm bọn họ trở về, nhưng mất đi linh mạch, gần như Chu Lăng sơn đã khó có thể tiếp tục bồi dưỡng nên đám đông võ giả nữa… Hiện giờ nó chỉ là một ngọn núi lớn bình thường.
Đối với một tông môn có thể truyền thừa, trụ sở là nhân tố cực kỳ quan trọng.
Tô Trường Không chẳng nói một lời, lập tức lấy ra ba tấm phù triện lấp lánh linh quang.
Hiển nhiên ba tấm phù triện này chính là Phong Linh phù, và trong mỗi một tấm đều phong ấn một nhánh linh mạch.
Lúc trước, Tà Khôi đã tập kích tổng cộng là bốn tông môn, bao gồm cả Linh Đạo tông trong đó.
Và mục đích chủ yếu của hành động này chính là, dựa vào Phong Linh phù đoạt lấy linh mạch của bọn họ, dùng làm con bài chưa lật đối phó với Đoan Mộc Đào.
Tà Khôi đã dùng mất một tấm, chỉ còn lại ba tấm.
Tà Khôi lấy được mấy tấm Phong Linh phù này từ trên tay mấy tà tông còn lại, nhưng thứ này vốn không phải là thu không hạn chế, ngược lại, có hạn chế về quy mô linh mạch thu vào.
Nếu là linh mạch của nhất lưu tông môn, quy mô quá lớn, chắc chắn sẽ không thu được. Bởi vậy đám người Tà Khôi mới tập kích nhị, tam lưu tông môn võ giả. Hầu hết những linh mạch của nhị, tam lưu tông môn võ giả tại Trung châu đều là linh mạch loại nhỏ.
"Phong Linh phù có thể đoạt lấy và cất giữ linh mạch, nói vậy ta có thể trả lại linh mạch này, khiến cho Chu Lăng sơn khôi phục sinh cơ hay không?" Mà trong lòng Tô Trường Không cũng khẽ động, hắn vừa nghĩ tới điểm này.
Vì thế, hắn bắt đầu tìm kiếm ở bên trong Linh Đạo tông.
Rất nhanh, Tô Trường Không đã đi tới khu vực hậu sơn, và trông thấy một cái hố đất thật lớn, hố lớn này sâu hun hút, không nhìn thấy đáy, nó đi thông từ nơi này xuống tận chân núi Chu Lăng sơn.
Hiển nhiên, đây vốn là vị trí của linh mạch, và Tà Khôi kia đã đến nơi này, hút linh mạch của Chu Lăng sơn ra ngoài rồi phong ấn nó vào trong Phong Linh phù.
Tô Trường Không lập tức lấy ra ba tấm Phong Linh phù, ngay khi ra ngoài, một tấm trung gian có hơi hơi rung động, tựa như nó cùng với Chu Lăng sơn đã sinh ra một loại cộng minh nào đó.
Và nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì bên trong một tấm Phong Linh phù trung gian ấy đang ẩn giấu chính linh mạch tại Chu Linh sơn này, bởi vậy khi linh mạch quay về chốn cũ, nó mới sinh ra loại phản ứng như vậy.
"Vậy thì thả nó trở lại đi."
Tô Trường Không cũng dứt khoát buông lỏng tay ra, để mặc cho tấm Phong Linh phù nọ bay xuống cái động bên dưới hố sâu kia.
Hắn cũng không biết sau khi mình thả Phong Linh phù bay đi, nó có thể làm nhánh linh mạch trong đó trở về Chu Lăng sơn, khiến cho Chu Lăng sơn lại một lần nữa toả sáng sinh cơ, trở thành nơi sơn linh thủy tú hay không?
Nhưng tất cả những điều có thể làm, Tô Trường Không đều làm cả rồi, con người làm hết sức, còn thành hay bại, phải nghe thiên mệnh!
Đám người Hách Liên Nguyên nghỉ ngơi hồi phục một phen, sau đó đã nhanh chóng bắt tay vào triệu tập đám đệ tử Linh Đạo tông quay về, và một lần nữa tu kiến Linh Đạo tông, bách phế đãi hưng (rất nhiều chuyện đang ngổn ngang chờ thiết lập lại).