Hưu hưu hưu!
Mỗi một bước Tô Trường Không đạp ra, hắn đều thi triển thân pháp Thần Lộc Đạp Thiên trong Lộc Hí, và mỗi một bước tưởng như đơn giản này lại có khả năng súc địa thành thốn, vượt qua khoảng cách mấy chục mét.
"Trốn! Trốn!"
Lão nhân mặc hắc bào kia cũng ý thức được chuyện không ổn lập tức chạy trốn, thế nhưng tốc độ của lão so với Tô Trường Không tuyệt đối là một trời một vực.
Chỉ không đến mười hô hấp, Tô Trường Không đã đuổi kịp lão giả mặc hắc bào đang chật vật chạy trốn kia. Bàn tay hắn chộp một cái, lão giả mặc hắc bào lập tức bị tóm gọn tựa như một chú gà con.
Lão giả mặc hắc bào sợ long tóc gáy, lập tức kêu rên cầu xin tha thứ: "Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng! Ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi!"
"Chết!" Tô Trường Không lười nghe lão nhiều lời vô nghĩa.
Lão giả mặc hắc bào này dẫn bạo những Tiên Thiên võ giả bị bắt sống kia, trong đó còn có Tôn Trì và An Hữu, hai vị trưởng lão quen thuộc của Linh Đạo tông.
Không thể cứu được bọn họ, điều Tô Trường Không có thể làm chính báo thù thay bọn họ, khiến cho lão giả mặc hắc bào này cùng chết đi!
"Bành!"
Tô Trường Không nhẹ nhàng nện một quyền lên ngực lão giả mặc hắc bào. Luồng quyền kình chấn động trực tiếp đánh sâu vào trong cơ thể. Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt lão giả mặc hắc bào đã trở nên vặn vẹo, thống khổ kêu rên. Lão cảm nhận được một luồng lực lượng cực kỳ đáng sợ đang lan truyền trong cơ thể mình, khiến thân thể lão tấc tấc bạo liệt, tấc tấc phân giải!
"Hoa lạp lạp!"
Thân thể lão giả mặc hắc bào nổ tung ra, tựa như mưa máu gieo rắc khắp nơi, nhuộm một mảnh đại địa thành đỏ bừng.
Tô Trường Không đánh chết Tà Khôi và lão giả mặc hắc bào, trong lòng cũng thoáng dễ chịu hơn một chút.
Nói như thế nào chăng nữa cũng không thể phủ nhận sự thật rằng, lần này đám người Hách Liên Nguyên không chết, đã xem như bọn họ mạng lớn, vận khí tốt rồi.
Tô Trường Không đánh chết lão giả mặc hắc bào muốn chạy trốn kia, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Tiếp đó, hắn quay lại Hoàng Kỳ thôn, nhưng lúc này, thôn làng nọ đã hoàn toàn biến mất không thấy, tại chỗ chỉ còn một hố đất thật lớn.
Hai người mặc hắc bào khác cũng không thể đào thoát. Bọn họ đã bị đám người Đoan Mộc Đào bắt sống. Nhóm người ấy không giết chết bọn họ, hiển nhiên là chuẩn bị thu hoạch một chút tình báo từ trên người bọn họ rồi.
"Đao huynh... Hôm nay đa tạ ngươi trượng nghĩa ra tay!" Đoan Mộc Đào cảm kích nói tạ ơn Tô Trường Không, nếu không có Tô Trường Không, Tà Khôi này cũng không phải nhân vật dễ đối phó như vậy.
"Thuận tay mà thôi." Tô Trường Không lắc đầu.
Hắn đáp lại một câu, đồng thời hai mắt đảo qua, rất nhanh đã phát hiện một cái áo da nằm cách vị trí Tà Khôi chết chừng vài trăm mét.
Chiếc áo da này đúng là vật phẩm tùy thân của Tà Khôi, không biết nó được tạo nên từ chất liệu gì, nhưng chịu đựng vụ nổ kinh thiên ấy mà không hề tổn hại.
Tô Trường Không nhặt nó lên. Lúc trước, Tà Khôi trực tiếp lấy tấm phù triện niêm phong cất giữ linh mạch từ bên trong chiếc áo da này, hẳn là số linh mạch còn lại cũng bị đối phương giấu ở nơi đây.
Đoan Mộc Đào nhìn thoáng qua hai người mặc hắc bào bị bắt sống khác, rồi nói với Tô Trường Không: "Những kẻ tà ma ngoại đạo này đều đã bị Đại Viêm truy nã, treo giải thưởng, nhất là Tà Khôi kia, gã vốn là tông chủ Khôi Tinh tông, là một con cá lớn. Lần này, Đao huynh ngươi giết bọn họ, coi như đã lập công lớn. Đao huynh ngươi có muốn thứ gì không? Ta có thể lĩnh thay ngươi."
Tà Khôi là tông chủ Khôi Tinh tông, bất luận kẻ nào giết gã đều có thể nhận được giải thưởng do Đại Viêm hoàng triều lĩnh công bố.
Hiện giờ, Tô Trường Không đã giết được Tà Khôi, Đoan Mộc Đào cũng không muốn nuốt đi phần công lao này, vì thế, gã chủ động mở miệng, nói muốn giúp Tô Trường Không đi lĩnh tiền thưởng.
Tô Trường Không nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Hiện giờ, hắn đã mở ra chín nhánh Thiên Mạch, còn kém một chút mới mở được đủ 12 nhánh. Tuy bản thân Tô Trường Không cũng có thể luyện chế Thiên Linh đan, nhưng luyện chế Thiên Linh đan cần dùng khá nhiều thời gian, lại tiêu hao sức lực.
Dựa theo tốc độ luyện đan hiện giờ của hắn, một tháng có thể luyện ra trên trăm viên Thiên Linh đan.
Nhưng căn cứ theo những gì hắn suy tính, tài nguyên cần dùng để mở ra Thiên Mạch, càng về sau càng nhiều, ít nhất hắn cũng cần hơn một, hai ngàn viên Thiên Linh đan mới có thể mở ra ba nhánh Thiên Mạch còn lại.
Nói cách khác, nếu để tự hắn luyện đan, muốn luyện đủ số đan dược này phải tiêu phí ít nhất là một năm thời gian.
Mà trên thực tế, sau khi Luyện Đan Thuật đạt tới cửu cảnh, luyện chế Thiên Linh đan chẳng trợ giúp Luyện Đan Thuật của hắn tăng lên bao nhiêu.
Nếu hắn có thể thu hoạch được linh đan tăng tiến tu vi từ nơi khác, không thể nghi ngờ rằng sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.
Bởi vậy, Tô Trường Không cũng không khách khí với Đoan Mộc Đào, trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình: "Ta cần linh đan thích hợp cho võ giả tam hoa tụ đỉnh mở ra Thiên Mạch linh đan... Và càng nhiều càng tốt."
"Linh đan thích hợp cho võ giả tam hoa tụ đỉnh mở ra Thiên Mạch? Không thành vấn đề, vẫn đưa đến Phi Vân thành sao?" Đoan Mộc Đào sảng khoái gật đầu đáp ứng. Đồng thời, gã cũng không cho rằng bản thân Tô Trường Không muốn dùng loại linh đan này, chỉ nghĩ đơn giản là Tô Trường Không muốn chuẩn bị cho thân nhân bằng hữu dùng thôi.
Dù sao ở trong mắt Đoan Mộc Đào, Tô Trường Không đã tu luyện võ công đến cấp bậc ngụy thần thông, khẳng định đã sớm đạt tới cảnh giới tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên… Ai có thể ngờ rằng, không lâu trước đó, Tô Trường Không vừa ngưng tụ được Thiên Hoa?
Bởi vì ngược với người bình thường, tiến cảnh võ công của Tô Trường Không vẫn luôn tăng nhanh hơn cảnh giới võ đạo của hắn!
"Ừm, cứ đưa đến Phi Vân thành, giao cho Đường chủ quản của Thương Vân các là được." Tô Trường Không gật đầu.
Lúc trước, Đoan Mộc Đào giúp Tô Trường Không đạt được Chân Thú đồ, cũng do Liêm Thiên Lộ đưa đến Phi Vân thành.
Đôi bên đã đạt thành ước định, dù Đoan Mộc Đào còn muốn lôi kéo, tạo mối quan hệ với Tô Trường Không, nhưng trông thấy Tô Trường Không đang nhanh chóng đi về phía ba người Hách Liên Nguyên vẫn đang bị sợi tơ tằm quấn quanh kia, gã vốn là người cực kỳ am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lập tức đoán ra Tô Trường Không còn có việc muốn làm, gã nói: "Đao huynh, nếu ngươi có việc, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Trấn Ma ti tìm ta. Chúng ta cáo từ trước."
"Đi thong thả." Đương nhiên Tô Trường Không không có từ chối.
Thân phận, địa vị của Đoan Mộc Đào ở Đại Viêm hoàng triều không thấp, có lẽ kết giao cùng đối phương sẽ có lúc cần dùng.
Đám người Đoan Mộc Đào, Liêm Thiên Lộ mang theo hai võ giả Khôi Tinh tông bị bắt sống, rời đi.
"Quả nhiên thiên địa sắp hỗn loạn rồi... Tà Khôi có gan ra tay với ta, còn có Đại Tông Sư nắm giữ ngụy thần thông, không biết thân phận, lai lịch buông xuống hiện thực... Cũng may, lần này ta đã để Hà Nhi tới Vô Cực đế quốc tạm lánh nơi đầu ngọn gió, hi vọng Đại Viêm có thể vượt qua náo động lần này!" Đoan Mộc Đào có vẻ lo lắng đến tiều tụy.