Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 749 - Trực Tiếp Chạy Đi, Không Cần Quan Tâm Tới Ta!




"Két két két!"

Đất đai chung quanh vừa tiếp xúc tới mảnh độc huyết này, lập tức bốc lên từng luồng khói đen, đã nhanh chóng bị ăn mòn hiện ra một đống hố đất sâu không thấy đáy.

"Bách Độc lão nhân thật. . . Thật ác độc!" Một màn này khiến trong lòng Đoan Mộc Hà tràn ngập kinh sợ.

Rõ ràng vừa nãy Bách Độc lão nhân kia đã chính miệng nói sẽ đưa giải dược cho Tô Trường Không, chỉ mong hắn rời đi… nhưng trên thực tế, đó chỉ là lừa gạt.

Và trong cơ thể con rắn nhỏ màu xanh ngậm bình dược kia chứa đầy độc huyết, chỉ cần lây dính một giọt thôi cũng đủ trí mạng rồi.

Đối phương là cố ý muốn làm như thế, muốn cho độc xà nổ tung trong khoảng cách gần, trực tiếp đánh cho Tô Trường Không một cái trở tay không kịp!

"Các hạ thật sự muốn xen vào việc của người khác? Ngươi là cao thủ bậc này cũng muốn làm chó cho kẻ khác?" Bốn phương tám hướng lại vang lên âm thanh mờ mịt mang theo đầy ác độc của Bách Độc lão nhân kia.

Ti chủ Đoan Mộc Đào của Trấn Ma ti từng diệt cả sư môn lão, nhưng Đoan Mộc Đào chẳng những là ti chủ Trấn Ma ti, bản thân còn là Ngũ Khí Tông Sư thành danh đã lâu, không phải loại người như lão có thể gây khó dễ được.

Bởi vậy lần này, ngay khi lão có được tin tức, biết nhi tử của Đoan Mộc Đào sẽ rời khỏi Trấn Ma ti, Bách Độc lão nhân mới thừa cơ mà động, một đường đi theo ra ngoài biên giới. Và chờ đến lúc lão xác nhận được xung quanh không còn người khác âm thầm đi theo, mới lựa chọn ra tay.

Hiển nhiên Bách Độc lão nhân không thể biết đao khách mặc hắc y kia là thần thánh phương nào, nhưng qua vài lần thăm dò, lại biết tính cách của người này cực kỳ cảnh giác. Bởi vì lão vừa hạ 'Thanh Phong tán', hắn đã phát hiện ra rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Bách Độc lão nhân lại âm thầm cân nhắc, một khi đôi bên giao chiến chính diện, lão sẽ nắm chắc được bao nhiêu phần phần thắng.

Tô Trường Không vẫn một mực im lặng không nói, khiến cho Bách Độc lão nhân có chút nôn nóng. Ở thời điểm, lão đang chuẩn bị tiếp tục châm ngòi gây chia rẽ, Tô Trường Không chợt nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn sang một gốc đại thụ khác trong bóng đêm: "Phát hiện được ngươi rồi!"

"Phát hiện được ta?" Bách Độc lão nhân đang đứng trong bóng tối đằng sau đại thụ, khẽ nheo mắt lại.

Nơi đó đúng là chỗ ẩn thân của Bách Độc lão nhân.

Lại nói, lão tinh thông công pháp ẩn nấp, am hiểu trốn tránh ở xa xa dụng độc, có thể tiến thối tự nhiên, và Tô Trường Không có thể dễ dàng phát hiện ra chỗ ẩn thân của lão như thế?

Tuyệt không có khả năng!

Trên thực tế, nguyên nhân khiến Tô Trường Không có thể phát hiện ra chỗ Bách Độc lão nhân đang lẩn trốn, lại rất đơn giản.

Từ vừa nãy, ngay khi hắn nhận thấy có người đang âm thầm phóng độc, hắn đã bất động thanh sắc, lặng yên thả ra Thiên Tàm Ti, cho chúng lan tràn về bốn phía, trải thảm tìm tòi, và nhanh chóng phát hiện ra chỗ ẩn thân của Bách Độc lão nhân.

"Không tốt! Đi mau!"

Bách Độc lão nhân vừa phát hiện ra hành tung bại lộ, cùng với sát ý lạnh như băng trong mắt Tô Trường Không kia, lão lập tức ý thức được chuyện không ổn, và không chút do dự đã xoay người muốn trốn, nhưng Tô Trường Không làm sao có thể mặc cho lão tùy ý chạy trốn?

Ngũ Cầm Hí. Viên Ma Nhiếp Không!

Tô Trường Không vẫn đang khoanh chân ngồi, đột nhiên song chưởng mở ra, hai tay lăng không đánh ra một trảo, một luồng chân khí dũng mãnh lan tràn ra ngoài, lăng không trảo nhiếp!

"Cái gì?"

Sắc mặt Bách Độc lão nhân đại biến, lão lập tức cảm thấy không khí quanh người mình đều sinh ra vặn vẹo, thân thể không thể động đậy được, tựa như đang có hai bàn tay vô hình, hung hăng vồ lấp, túm chặt, khiến cả một mảnh không gian đều sụp xuống, chồng chất lên nhau.

"Ca ca ca!"

Bách Độc lão nhân còn không kịp thốt lên một tiếng xin tha mạng, từ trong miệng đã bật ra một tiếng rít gào thê lương thảm thiết.

Thân thể gặp lực lượng lớn đè ép tới, khiến máu tươi điên cuồng phun ra từ thất khiếu, tai mắt mũi miệng, nội tạng vỡ tan, thân thể vặn vẹo, mềm nhũn té trên mặt đất, tựa như một trái cà chua bị bóp nát.

"Bách Độc lão nhân. . . lại chết như vậy?" Đoan Mộc Hà vẫn còn đầu váng mắt hoa, đang ngồi bên cạnh, trực tiếp trông thấy một màn như vậy, có chút trợn mắt há hốc mồm.

Có nói như thế nào, Bách Độc lão nhân này cũng là một cao thủ có danh khí không nhỏ.

Từ trước đến nay, lão đều là kẻ giết người không thấy máu. Thậm chí còn có người, vừa đối mặt với lão đã chết đi mà ngay cả bản thân cũng không biết mình đã chết như thế nào.

Nhưng một cao thủ như vậy, vừa xuất hiện trước mặt Tô Trường Không, lại bị hắn đơn giản bóp chết tựa như tiêu diệt một con kiến!

Tô Trường Không vừa dễ dàng đánh chết Bách Độc lão nhân, kẻ vẫn luôn theo dõi sau lưng bọn họ, lại nhẹ nhàng đặt một tay lên vai Đoan Mộc Hà, vận chuyển Thiên Tàm chân khí, rót vào trong cơ thể đối phương, nhanh chóng quét sạch toàn bộ độc tính đang tác quái.

"Đa tạ Đao tiền bối!" Đoan Mộc Hà cảm kích vô cùng nói.

Nếu không có Tô Trường Không, chỉ sợ đến lúc chết, gã cũng không biết mình đã chết như thế nào.

Nhưng sau đó, Đoan Mộc Hà lại ngây ngẩn cả người, bởi vì gã thấy được vẻ ngưng trọng chưa từng có từ trước đến nay trên khuôn mặt Tô Trường Không, ngay lúc ấy, Tô Trường Không đã dùng chân khí truyền âm nhập mật nói: "Một chốc nữa, ngươi trực tiếp chạy đi. . . Hãy tự mình đi đến Vô Cực đế quốc, đường cũng không còn xa nữa, không cần phải quan tâm tới ta."

Đoan Mộc Hà vẫn chưa hiểu dụng ý trong những lời này của Tô Trường Không, nhưng Tô Trường Không vẫn một mực khoanh chân ngồi dưới đất đã đứng dậy, đôi mắt như điện nhìn về phía bóng đêm ở cách đó không xa, trầm giọng nói: "Nếu đã đến, hãy hiện thân đi!"

"Đao Vô Phong, ngươi cũng cảnh giác thật! Như vậy cũng có thể phát hiện ra lão phu?" Trong bóng đêm chợt vang lên một giọng nói khàn khàn già nua.

Bóng đêm chợt mấp máy, có hai bóng người bỗng xuất hiện từ bên trong.

Một người trong đó là một lão giả mặc hắc bào, một người khác lại là một nam tử tóc trắng.

Nam tử tóc trắng này đang tò mò đánh giá Tô Trường Không, ánh mắt kia giống như đang trông thấy một món đồ chơi gì đó rất thú vị.

Mà Tô Trường Không lại cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ thâm thúy, cực kỳ đáng sợ từ trên người nam tử tóc trắng này, giống như đối phương vốn không phải là một người, mà là một hiểm địa vực sâu biển lớn, khó có thể vượt qua, không biết khủng bố hơn Thích Cương lúc trước bao nhiêu lần!

Hai người này vốn không cùng một cấp bậc!

"Là người của Diệt Sinh hội. . ." Trong lòng Tô Trường Không dâng lên cảm giác ngưng trọng không cách nào kiềm chế nổi.

Lão giả mặc hắc bào kia không phải người khác, đúng là sứ giả mặc hắc bào Tề Tiến của Diệt Sinh hội, kẻ hắn từng gặp mặt tại Hắc Nham sơn mạch lúc trước.

Khi ấy, Tô Trường Không đã chém giết Thích Cương, lộ ra chiến lực đáng sợ, trực tiếp khiến cho lão giả mặc hắc bào này phải mang theo Khổ Đà chạy trốn. Tới hiện giờ, lão giả mặc hắc bào lại lần nữa tìm tới cửa, nhưng lại mang theo một nam tử tóc trắng xa lạ.

Vừa nãy, khi Tô Trường Không dùng Thiên Tàm Ti tra xét Bách Độc lão nhân, cũng nhân tiện khám phá ra hai kẻ đang ẩn mình này.