Trong lúc đi đường, Tô Trường Không cũng không quên tu luyện, trong đầu hắn, không ngừng quan tưởng Chân Thú bạo hùng kia, lấy 'Ý' của chính mình tu luyện Ngũ Cầm Hí.
Đoan Mộc Hà lại không biết, trên thực tế, vị 'Đao tiền bối' im lặng ít lời, thoạt nhìn có chút khó ở chung này là lại đang tu luyện trong quá trình đi đường!
Hai tháng sau, Tô Trường Không và Đoan Mộc Hà đi ngang qua vài châu bên ngoài Trung châu, đến quan ải biên giới của Đại Viêm hoàng triều.
"Chỉ cần xuyên qua Thiên Lang quan phía trước, coi như chúng ta đã rời khỏi lãnh thổ Đại Viêm hoàng triều rồi." Trên mặt Đoan Mộc Hà có chút phức tạp, gã đi một chuyến này là rời khỏi Đại Viêm hoàng triều, cũng không biết tới tận khi nào mới có thể trở về.
Phía trước là tường thành cao cao, quan ải kéo dài ngàn dặm, có thể nhìn thấy thật nhiều binh lính đang chiếm đóng ở nơi này, cũng có rất nhiều người xuất quan, nhập quan đang nhận kiểm tra.
Đây chính là Thiên Lang quan ở biên giới Đại Viêm hoàng triều.
Bên trong Thiên Lang quan, thuộc về Đại Viêm hoàng triều, còn bên ngoài Thiên Lang quan, đó là mảnh đất chân chính không người quản lí!
Đừng thấy ở bên trong lãnh thổ Đại Viêm hoàng triều có không ít địa phương đều vô cùng hỗn loạn, nhưng trên thực tế ở ngoài biên giới Đại Viêm hoàng triều, còn hỗn loạn gấp mười lần như vậy, là mảnh đất không có pháp luật chân chính, sơn tặc, thổ phỉ vô số kể, một vài tộc quần tự lập thành vương, tự làm thổ Hoàng đế, nhưng nói không chừng chỉ qua vài ngày đã bị người khác tiêu diệt mất rồi.
Mà người thường, nếu muốn xuyên qua vùng hoang vu dã ngoại giữa Đại Viêm hoàng triều và Vô Cực đế quốc, trừ phi thật sự được vận khí thiên vị, nếu không khả năng cực cao sẽ chết ngay trên đoạn đường xa xôi này.
Cũng chỉ có nhóm tiêu đội, thương đội mới tại có thể đi tới đi lui, ngoại giao, quan hệ giữa hai bên.
"Đi thôi." Tô Trường Không đơn giản nói một câu, rồi cùng Đoan Mộc Hà nhanh chóng đi về phía Thiên Lang quan.
Hai người vượt qua quy định kiểm tra, đặt câu hỏi của tướng sĩ canh gác quan ải, cũng thuận lợi ra bên ngoài Thiên Lang quan.
"Đúng là hỗn loạn. . ." Nửa tháng sau, Tô Trường Không nhìn thấy khu vực có thi thể đầy đất, cũng không nhịn được khẽ cảm thán một câu.
Chỉ trong nửa tháng, sau khi hai người Tô Trường Không và Đoan Mộc Hà rời khỏi lãnh thổ Đại Viêm hoàng triều, bọn họ đã gặp phải ba lần giặc cướp.
Nếu là một nhóm người thường, trừ phi có võ giả, hộ vệ thương đội, tiêu đội đi theo, nếu không, bọn họ muốn xuyên qua khu vực tiếp giáp giữa hai nước, phải thuần túy dựa vào vận khí!
Nhóm giặc cướp này có thể là kẻ phạm tội truy nã trong Đại Viêm hoàng triều hay Vô Cực đế quốc, có thể là lưu phỉ, cũng có những người chuyên môn tìm tới nơi không tồn tại luật pháp này, vào rừng ăn cướp, khát vọng có thể dựa vào đường tắt kiếm một khoản tiền của phi nghĩa.
Nhưng mỗi khi hai người bọn họ gặp phải đám giặc cướp này, cũng chẳng cần Tô Trường Không ra tay, Đoan Mộc Hà đã chủ động xin đi giết giặc. Gã có thể dễ dàng giết cho bọn họ quân lính tan rã, thất bại nặng nề.
Tuy Đoan Mộc Hà không trải qua nhiều tranh đấu, khá thiếu thực chiến, nhưng bản thân gã vẫn là Tiên Thiên võ giả, giết một đám trộm cướp vô cùng dễ dàng.
"Sắc trời sắp tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi ngay ở phía trước một chút đi." Tô Trường Không nhìn thoáng qua sắc trời, gần đây không có lữ điếm, bọn họ chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ tại vùng hoang vu dã ngoại.
"Ừm." Đối với chuyện này, Đoan Mộc Hà không có ý kiến.
Đoan Mộc Hà đốt một đống lửa trong rừng cây, Tô Trường Không khoanh chân ngồi bên cạnh, hắn đang yên tĩnh quan tưởng Chân Thú bạo hùng, tu hành Ngũ Cầm Hí.
Trong hơn hai tháng này, hắn vẫn luôn dùng thời gian đi đường để quan tưởng, tu hành, Ngũ Cầm Hí cũng có chút tiến bộ. Hắn có cảm giác chỉ cần bản thân đạt được đủ lĩnh ngộ, chắc chắn sẽ khiến Hùng Hí lập tức nắm giữ sát chiêu tương tự như Viên Hí trước kia!
Bóng đêm sâu dần, Đoan Mộc Hà ngồi bên cạnh đống lửa, khẽ ngáp một cái, cảm thấy từng cơn buồn ngủ kéo đến. Chuyện này khiến gã vô cùng nghi hoặc khó hiểu: "Tuy trong khoảng thời gian này, ta vẫn một mực chạy đi. . . Nhưng lấy thể chất của ta, hẳn là không đến mức buồn ngủ thế này chứ?"
Mà ngay tại thời điểm Đoan Mộc Hà vừa nảy lên nghi hoặc, Tô Trường Không đang ngồi một bên đã giật mình mở mắt, trong ánh mắt là một mảnh lạnh lẽo, nói: "Bằng hữu phương nào lại dùng thủ đoạn nhỏ như độc dược này? Có điều chỉ giáo không ngại hiện thân gặp mặt đi!”
Tô Trường Không có thể cảm giác được một chút vị lạ theo gió bay tới, tản ra trong không khí. Tình huống này lập tức khiến Thiên Tàm chân khí trong cơ thể hắn có chút phản ứng. Tô Trường Không cũng nhanh chóng hiểu được, có người đang âm thầm thi triển thủ đoạn, và trong không khí có độc!
"Ta trúng độc rồi?" Đoan Mộc Hà cả kinh.
Vừa rồi khi gã nghe được lời nhắc nhở của Tô Trường Không, trong đầu mới cảm giác được từng cơn choáng váng.
Phải biết rằng, gã chính là Tiên Thiên võ giả, và hiển nhiên người có thể âm thầm hạ độc theo gió, khiến cho gã trúng chiêu mà không hay biết gì kia, cũng cực kỳ lợi hại
"Vị huynh đài này, lão phu là Bách Độc lão nhân, chuyên môn tới vì tiểu tử này, còn người không liên quan như ngươi có thể rời đi, lão phu sẽ vô cùng cảm kích! Không ngại nói cho ngươi biết, hiện giờ ngươi đã trúng Thanh Phong tán của ta. Đây là giải dược, ta giao cho các hạ, mong các hạ nể mặt một chút, lập tức rời đi!"
Trong bóng đêm, vang lên một giọng nói già nua khàn khàn, âm thanh này truyền đến bốn phía từ rừng cây, hiển nhiên đã trải qua chân khí khuếch tán, làm cho người ta khó có thể phân biệt ra chỗ ẩn thân của đối phương. Đối phương cũng tự báo danh tính, muốn Tô Trường Không rời đi.
"Bách Độc lão nhân?" Danh hiệu này khiến sắc mặt Đoan Mộc Hà đại biến.
Bách Độc lão nhân này chính là một yêu nhân xuất thân Ma tông trong lãnh thổ Đại Viêm hoàng triều, tu vi bản thân không cao, nhưng am hiểu dụng độc. Dựa vào loại bản lĩnh này, kể cả địch nhân có tu vi cao hơn lão nhưng vô ý một cái cũng thua trên tay đối phương!
Mà mục tiêu của Bách Độc lão nhân này là Đoan Mộc Hà.
"Ta từng nghe phụ thân nói qua, người từng mang đội toàn diệt sư môn 'Bách Độc môn' của Bách Độc lão nhân này. . . Lão không có can đảm đi tìm phụ thân ta trả thù, nên đến đây muốn trả thù ta?" Trong lòng Đoan Mộc Hà càng kinh sợ, thì trong đầu càng thêm choáng váng, đại não căng đau, ngay cả chân khí cũng không thúc giục nổi.
Quả thực, loại thủ đoạn hạ độc theo gió của Bách Độc lão nhân, vô cùng khó phòng bị!
Mà đồng thời, ở cách đó không xa lại truyền tới từng chuỗi âm thanh “Tê tê tê”, một con thanh xà xuất hiện ngay khoảng giữa thân cây, trong miệng có ngậm một cái bình nhỏ, nhanh chóng tới gần Tô Trường Không.
Vừa nãy, Bách Độc lão nhân này mở miệng nói không muốn chọc nhiều phiền toái, còn nguyện ý đưa giải dược cho Tô Trường Không, với điều kiện là hắn phải rời đi. Và hiển nhiên thứ con rắn kia đang ngậm trong miệng chính là giải dược.
Khi con rắn nhỏ màu xanh kia tới gần Tô Trường Không trong phạm vi mấy trượng có dư, bỗng nhiên gã lắc đầu đầy bất đắc dĩ, rồi lăng không điểm ra một ngón tay, tựa như nước chảy đá mòn!
"Phốc!"
Con rắn nhỏ màu xanh ngậm ‘Giải dược' bị một ngón tay này điểm trúng, nhưng lại căng phồng ra sau đó nổ tung, độc huyết văng ra chung quanh, bao trùm toàn bộ phạm vi hơn một trượng xung quanh người nó.