Cả ngực Khổ Đà đều lõm xuống, khung xương nổ tung ra, thân thể tựa như một viên đạn pháo bay ngược ra ngoài, liên tiếp đập xuống mặt đất, lại bắn lên, chật vật quay cuồng mấy chục vòng, mới đâm thẳng vào vách núi. Chờ tới lúc vách núi lõm xuống, nham thạch sụp đổ mới ngừng lại được.
Trong lúc đó, kiện hắc bào vẫn quấn quanh cánh tay phải Tô Trường Không không ngừng giảo sát, nghiền nát, gặm cắn.
Tô Trường Không thúc đẩy chân huyết trong cơ thể tiến hành tuần hoàn cực nhanh, lại tập trung ngay trên cánh tay phải, khiến cánh tay phải của hắn hiện lên màu đỏ đậm, chân huyết tản ra nhiệt lượng gần như muốn đốt cháy cả không khí.
"Chi chi chi!"
Kiện hắc bào đang quấn quanh cánh tay phải Tô Trường Không, chịu ảnh hưởng tới từ luồng chân huyết nóng rực bên dưới, cũng bắt đầu bốc cháy, nó lập tức phát ra tiếng rít gào bén nhọn đầy thống khổ tựa như có sinh mệnh. Rốt cuộc món y phục tà môn này cũng không thể thừa nhận được nữa, phải vội vàng lui trở vè giống như bị điện giật, khiến cho lão giả mặc hắc bào kia phải liên tục thúc giục yêu lực, dập tắt hỏa diễm đang thiêu đốt bên trên!
Tô Trường Không vừa bức lui hai người Khổ Đà và lão giả mặc hắc bào, cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa. Hắn biết, đánh thương hai bàn tay không bằng chặt đứt một ngón, khiến cho sát tâm càng thêm mãnh liệt, hai mắt nhìn về phía Thích Cương với vầng trán túa đầy mồ hôi lạnh, trong miệng phát ra một tiếng gầm như sấm: "Thích Cương! Nhận lấy cái chết!"
"Ầm vang long!"
Một tiếng gầm này quanh quẩn bên trong sơn cốc, tựa như tiếng sấm sét nổ tung ra, làm màng tai mọi người như bị xé rách.
Trong khi ấy, trái tim Thích Cương lại hung hăng co rút lại. Tô Trường Không này đúng là không giết gã thì không chịu ngừng mà!
Và điều Thích Cương có thể làm, chính là phòng ngự, cố gắng hết sức kéo dài thời gian, kỳ vọng Khổ Đà và lão giả mặc hắc bào có thể ra tay thêm một lần nữa, ngăn cản Tô Trường Không.
"Huyết Phù Kiếm Vi!"
Thích Cương cắn mạnh đầu lưỡi, ép buộc bản thân phải tập trung tinh thần. Phần cánh tay bị cụt trào dâng huyết khí, hòa mình cùng kiếm ý, dung hợp với thiên địa linh khí, dùng mắt thường cũng có thể thấy được kiếm khí màu máu đang vờn quanh thân thể gã, hình thành nên một tầng kiếm khí có phạm vi hơn trượng.
Không cần biết là thứ gì, một khi tới gần gã trong phạm vi một trượng đều bị giảo sát thành thịt nát, công phòng nhất thể!
Nhưng trong mắt Tô Trường Không tràn đầy thô bạo, Trảm Thiết đao trên tay trái trực tiếp chém ngang một đao!
"Xuy!"
Ánh đao sáng như tuyết lưu lại một đường nứt lạnh lẽo trong không khí, tấm lá chắn kiếm khí dày nặng bị một đao này dễ dàng phá tan.
Mà không đợi Thích Cương khép lại tầng lá chắn kiếm khí, Tô Trường Không đã tiến lên một bước, thân thể mạnh mẽ xâm nhập vào trong đó, tay trái vươn ra, nhanh như sấm sét bắt được cổ họng Thích Cương, cứng rắn kéo gã rời khỏi tầng lá chắn kiếm khí kia
"Buông. . . Buông tay!"
Hai chân Thích Cương bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, gã liều mạng giãy giụa, nhưng lại khó có thể lay động bàn tay kìm kẹp của Tô Trường Không, vô lực như thể một chú gà con.
"Thích Cương. . . Bị Đao tiền bối bắt sống rồi?"
Một màn này khiến tất cả mọi người đang đứng xem, trong lòng tràn đầy hưng phấn, xen lẫn rung động không thôi.
Thích Cương chính là tam bả thủ của Trấn Ma ti, một vị Ngũ Khí Tông Sư, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian giao chiến ngắn ngủi, lại bị 'Đao Vô Phong' này chém một đao cụt tay, thậm chí còn dùng tay tóm lấy, rõ ràng là hai bên chênh lệch quá lớn!
"Vừa rồi ngươi có nói muốn làm cho ta chết thực thảm?" Tô Trường Không nhìn chằm chằm vào Thích Cương, giọng nói hơi khô khốc, khàn khàn quanh quẩn bên tai Thích Cương.
Thích Cương đã nhận ra hung quang tràn ngập sát ý lóe lên trong con ngươi của Tô Trường Không kia, thân thể gã run lên, gian nan cầu xin tha thứ: "Đao. . . Đao huynh tha mạng. . . Chúng ta vốn không có thâm cừu đại hận, xin hãy thả cho ta một con ngựa. . . Ta nguyện ý truyền Phù Huyết Kiếm Điển cho ngươi. . . Đây là võ công cấp bậc chuẩn tuyệt học!"
Thích Cương triệt để không còn vẻ thờ ơ lạnh nhạt muốn giết chết hết thảy mọi người lúc trước nữa, vì bản thân được sống, gã trực tiếp hèn mọn cầu xin khoan dung.
Thích Cương không muốn chết!
Gã còn có dã tâm thật lớn, muốn tiến thêm một bước trong tương lai không xa!
Vì đạt thành nguyện vọng này, Thích Cương nguyện ý bỏ qua hết thảy, ngay cả chuyện giết chết thân bằng hảo hữu, gã cũng không chùn tay. Nhưng nếu bản thân chết rồi, hết thảy những chuyện này đều tan biến. Vì thế, Thích Cương tình nguyện bỏ qua tôn nghiêm cầu xin tha thứ, dù gã biết kể cả khi mình chịu cầu xin tha thứ, Tô Trường Không cũng chẳng chịu buông tay.
Đương nhiên Tô Trường Không chẳng thể bỏ qua cho Thích Cương, nếu không phải thực lực của hắn đủ mạnh, một khi bị Thích Cương dẫn tới nơi này, kết cục chỉ có một con đường chết.
"Chết!"
Tô Trường Không lười nhiều lời vô nghĩa với Thích Cương, tay trái hung hăng vươn tới, trong tiếng 'Ca ca' vỡ vụn, máu thịt, xương cốt trên cổ Thích Cương bị lực lượng thật lớn bóp cho nát vụn, trộn lẫn thành một.
"Phốc xuy!"
Không chỉ như vậy, Trảm Thiết đao trên tay phải Tô Trường Không cũng đâm tới một đao, mũi nhọn trực tiếp xỏ xuyên qua đầu Thích Cương, chân chính đâm xuyên qua!
Thần thái trong ánh mắt Thích Cương dần dần biến mất, máu tươi nhuộm đầy gương mặt vặn vẹo bị bao phủ bởi biểu cảm tuyệt đối không cam lòng.
Rõ ràng gã có thể bắt đầu một cuộc đời mới, nhưng lại không hiểu vì sao bỗng chết trên tay Đao Vô Phong này.
Tô Trường Không tiện tay ném thi thể Thích Cương xuống đất, rồi lạnh lùng nhìn về phía Khổ Đà và lão giả mặc hắc bào kia, âm trầm nói: "Đến phiên các ngươi!"
"Thích Cương. . . Bị… bị giết rồi!"
"Dưới tình huống hai người chúng ta cùng ngăn cản. . ."
Lúc này, dựa vào hiệu quả của thân thể bất tử, phần khung xương sụp đổ trước ngực Khổ Đà đã khép lại như lúc ban đầu, nhưng tâm trạng của gã và lão giả mặc hắc bào lại trở nên ngưng trọng chưa từng có từ trước đến nay.
Thích Cương này vốn là một Ngũ Khí Tông Sư muốn gia nhập vào Diệt Sinh hội bọn họ, vậy mà chuyện chưa thành đã chết trên tay Đao Vô Phong.
Rõ ràng là ba người bọn họ cùng nhau ra tay vây công đối phương, nhưng chỉ trong một quãng ngắn ngủi khi hai người Khổ Đà bị đánh lui, đối phương đã tươi sống chém chết Thích Cương.
Phải nói rằng, nam nhân giống như một pho tượng hung thần kia … còn yêu ma hơn cả yêu ma!
Sắc mặt lão giả mặc hắc bào biến hóa không chừng.
Hiện giờ bảo bọn họ tiếp tục liều mạng cùng Tô Trường Không sao?
Đó là hành động rất có khả năng sẽ chết.
Tô Trường Không nắm giữ đao ý, có thể khắc chế thân thể bất tử của bọn họ, hơn nữa, ngay vừa rồi, hắn đã để lộ ra chiến lực đáng sợ, tuyệt đối nghiền áp Thích Cương… Tất cả những điều trên đều khiến trong lòng lão kiêng kị vô cùng.
"Chỉ sợ với thực lực của Đao Vô Phong này. . . cũng chỉ những trưởng lão bên trong trưởng lão hội của Diệt Sinh hội là có thể vững vàng áp chế hắn!" Trước ngực Khổ Đà vẫn còn đau đớn, trong lòng gã cũng ngưng trọng vạn phần.