"Phù Huyết Kiếm Điển. Nhất Kiếm Tru Tà!"
Ngũ khí cùng kiếm ý trong thức hải Thích Cương trực tiếp cộng minh, chân khí toàn thân bùng nổ, chạy dọc theo kinh mạch ra ngoài.
Lúc này đây, gã không dám có nửa phần sơ suất, đã ngưng tụ kiếm khí đến mức tận cùng, một ngón tay điểm ra, một thanh huyết sắc thần kiếm thành hình, lăng không hung hăng đâm tới trái tim Tô Trường Không, muốn dùng đòn tấn công trực diện này, ép hắn phải lui lại.
Kể cả khi Tô Trường Không mang trên người Quy Tức khí giáp có lực phòng ngự rất mạnh, Thích Cương vẫn tin tưởng một kiếm của gã có thể xuyên thủng nó.
Nhưng khiến cho Thích Cương không sao tin nổi chính là, Tô Trường Không chẳng những không tránh không né, ngược lại còn trực tiếp dùng thân thể lao về phía huyết sắc thần kiếm của Thích Cương, bày ra tư thế sẵn sàng liều lĩnh, không cần mạng!
"Vậy hãy chết đi!" Sắc mặt Thích Cương cũng trở nên dữ tợn. Gã dứt khoát gia tăng lực lượng, khiến cho mặt ngoài thanh huyết sắc thần kiếm kia xuất hiện huyết dịch nhỏ giọt xuống, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.
"Phốc!"
Một kiếm này hung hăng đâm vào lồng ngực Tô Trường Không, nhưng tình huống một kiếm xỏ xuyên qua người hắn trong tưởng tượng lại không xuất hiện, Thích Cương chỉ cảm thấy một kiếm này vốn không phải đâm vào một khối thân thể máu thịt.
Nói chi tiết hơn, huyết sắc thần kiếm nọ vừa cứng rắn phá vỡ tầng Quy Tức khí giáp bao trùm bên ngoài thân thể Tô Trường Không, đâm vào ngực hắn, nhưng chỉ đâm vào không đến một tấc sâu, đã bị cứng rắn ngăn lại.
Ngược lại bên trong thân thể hắn sinh ra một luồng kình lực cuồng bạo trùng kích tới, chấn cho Thích Cương bay ngược về phía sau.
"Chuyện này. . ." Thích Cương có chút khó mà tin nổi.
Rõ ràng đòn công kích vừa rồi là một kiếm ẩn chứa kiếm ý của gã, nhưng lại không thể xuyên thủng thân thể máu thịt của Tô Trường Không?
Chỉ đâm vào không đến một tấc, nghĩa là chỉ gây tổn thương trên da thịt mà thôi!
Phải biết rằng, dưới tình huống Tô Trường Không kích phát chân huyết, khí huyết sẽ trực tiếp tràn đầy trên mỗi một tấc cơ bắp, gân cốt.
Bàn về cường độ, thân thể hắn không hề thua kém dị thú hắc lân cự tích lúc trước.
Ngày đó, khi Tô Trường Không đối mặt với hắc lân cự tích, hắn cũng xuất ra một đao ẩn chứa đao ý, chém sắt như chém bùn, nhưng chỉ có thể phá vỡ tầng vảy bên ngoài thân thể nó, tạo thành tổn thương da thịt mà thôi.
"Xuy!"
Tô Trường Không hoàn toàn bỏ qua đau đớn truyền tới từ lồng ngực. Ngay trong khoảnh khắc hắn lựa chọn ngạnh kháng một kiếm của Thích Cương, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên một mảnh dữ tợn, Trảm Thiết đao trên tay phải điên cuồng chém xuống.
Giờ phút này, thanh Trảm Thiết đao vốn to lớn hơn binh khí bình thường lại trở nên mỏng manh, tinh tế trên tay Tô Trường Không.
Hắn chỉ chém ra một đao vô cùng đơn giản, lại kéo tới một loại cảm giác khủng hoảng tựa như muốn khai thiên tích địa.
"Phát ra!"
Một đao này mang đến uy hiếp đáng sợ, khiến trong đầu Thích Cương không nổi lên được một chút ý tưởng ngăn cản chính diện nào.
Bản năng mách bảo gã chỉ có thể trốn, nếu không chết chắc!
"Hưu!"
Thích Cương liều lĩnh thúc giục chân khí, thi triển thân pháp đến cực hạn, dường như thân thể gã đã biến thành một luồng kiếm quang lướt ngang về bên cạnh, bứt người ra ngoài, tránh né một đòn bổ chém của Tô Trường Không.
"Phốc!"
Nhưng một đao này được thể phách sánh ngang dị thú của Tô Trường Không gia trì, lao đến với tốc độ mau đến mức khủng bố, dù Thích Cương né tránh cực nhanh, vẫn không thể hoàn toàn thoát được.
Chỉ thấy từ vai trái Thích Cương trở xuống, kiếm khí giáp trụ trên người gã tựa như giấy mỏng, bị một đao kia dễ dàng gọt đi, chém xuống, kết quả là một bên cánh tay trái từ phần bả vai của Thích Cương bị chặt đứt.
"Oanh!"
Lưỡi dao dư thế không giảm, tiếp tục ép xuống, khiến mặt đất hung hăng rung chuyển, bụi mù tận trời. Trên mặt đất trước mặt, một đường nứt khổng lồ dài gần trăm mét lan rộng ra, dữ tợn như thâm uyên, sâu không thấy đáy!
"Xuy!"
Cánh tay cụt kia bắn tung lên, đã bị đao ý bao phủ quanh thân thể Tô Trường Không xay thành bột mịn.
"Tay ... Tay của ta!" Nỗi đau đứt tay khiến Thích Cương không nhịn được, lập tức rên lên một tiếng, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, lòng đầy sợ hãi!
Chỉ mới giao thủ một hiệp thôi, trong khi một kiếm của Thích Cương chỉ tạo thành thương tổn da thịt cho Tô Trường Không, thì một đao của đối phương lại chặt đứt một cánh tay của gã.
Dù là ai, chứng kiến một màn này cũng có thể nhìn ra chênh lệch giữa song phương lớn đến mức nào!
Tô Trường Không không hề ngừng lại, ngay sau khi chém xuống một tay Thích Cương, thân thể hắn lại chuyển hướng, một lần nữa đánh về phía gã, Trảm Thiết đao trong tay liên tiếp chém xuống, giống như một con dã thú không chết không ngừng.
Thích Cương vừa bị chặt đứt một tay, trong lòng kinh hãi muốn chết, căn bản không có bao nhiêu năng lực ứng phó.
Nhưng Thích Cương lại không chỉ có một mình, ngay trong khi Tô Trường Không vừa ra tay gã, Khổ Đà và lão giả mặc hắc bào đều xuất thủ.
Hưu!
Tấm hắc bào trên người lão giả mặc hắc bào nhúc nhích không theo một quy tắc nào cả, chỉ trong nháy mắt hóa nó đã thành một con cự mãng toàn thân đen như mực. Cự mãng nọ xoay quanh uốn lượn một cái, đã cuốn lấy cổ tay phải đang nắm đao của Tô Trường Không, trên người tản ra một luồng yêu lực hùng hậu, bắt đầu kịch liệt chuyển độn, giống như muốn mở to cái miệng rộng, gặm nhấm, cắn xé, nhất quyết phải nuốt trọn toàn bộ máu thịt trên cánh tay Tô Trường Không.
"Kim Cương Ấn!"
Cùng lúc ấy, thân hình cao lớn được bao trùm bởi quang mang màu vàng sẫm của Khổ Đà, xuất hiện ngay sau lưng Tô Trường Không, hai tay gã kết thành quyền ấn, hai quyền nặng nề như núi lần lượt đánh về phía lưng và gáy Tô Trường Không, đều là vị trí mấu chốt cực kỳ yếu ớt trên thân thể con người.
"Bang bang!"
Hai quyền nặng nề đập thẳng tới Tô Trường Không, khiến thân thể hắn dao động, không nhịn được phải tiến về phía trước nửa bước, có cảm giác trong đầu thoáng mê muội, cùng với cơn đau mờ mịt truyền đến từ sau lưng, nhưng chỉ như thế mà thôi, không hơn!
Đổi lại là người khác, lãnh trọn hai quyền của Khổ Đà tuyệt đối chỉ còn kết cục chết bất đắc kỳ tử, nhưng đối với thân thể căng đầy chân huyết, thể phách dũng mãnh không thua gì dị thú của Tô Trường Không, hai quyền kia còn chưa đủ tư cách tạo thành vết thương nhẹ cho hắn.
"Phanh phanh phanh phanh!"
Ngược lại công kích này đã chọc giận Tô Trường Không, khiếp nhịp tim đập trong lồng ngực hắn càng thêm nhanh chóng, càng thêm dồn dập.
Huyết dịch tuôn trào như sóng dữ, từng nhánh mạch máu đều gồ lên, hiện rõ lên bề mặt da thịt, khí tức càng thêm hung ác.
"Cút!"
Tô Trường Không cũng không quay đầu lại, thân thể khẽ lắc lư, khuỷu tay trái tựa như Công Thành chuy (cũng là Công Thành chùy, một thứ vũ khí cổ đại dùng để phá hủy cửa thành, bình thường, nó được tạo thành từ một cọc gỗ thật lớn cố định trên chiếc xe bốn bánh) đập thẳng về phía sau, khiến không khí cũng sinh ra vặn vẹo, nổ tung ra.
"Bành!"
Khuỷu tay Tô Trường Không hung hăng đánh vào ngực Khổ Đà, phát ra tiếng nổ nặng nề.
"Ca ca ca!"
Giờ khắc này, Khổ Đà vốn tu luyện tuyệt học Kim Cương Bất Phôi Thân cũng phải kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy một kích đơn giản dùng khuỷu tay đánh tới của Tô Trường Không lại nặng nề tới đáng sợ.
Chỉ nháy mắt mà thôi, tiếng xương cốt bạo liệt đã vang lên.